Ấm Áp Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.
Chương 03: Phó Thực Ân
“Anh, Phó đại ca, hóa ra hai người ở trong này sao?” Một cô gái ăn mặc thời thượng từ ngoài cửa đi vào, là em gái Ngụy Thanh Nguyên – Ngụy Như Oánh.
Đi phía sau cô ta là một cô gái khác tuổi cũng không khác nhau mấy, là đường muội (em họ phía nội) Ngụy Thanh Nguyên – Ngụy Giai Hâm.
“Mọi người tìm khắp nơi cũng không thấy hai người.” Ngụy Giai Hâm nói tiếp, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Phó Thực Ân.
“Anh không được thoải mái, Thực Ân ở cùng nói chuyện với anh.” Ngụy Thanh Nguyên mặc kệ giả vờ hay là không thoải mái thật, thoạt nhìn đều giống như vô cùng không thoải mái, bởi vậy ngay cả cái cớ cũng không cần, trực tiếp giả bệnh là được rồi.
“Tự anh nghỉ ngơi là được rồi, không cần quấn lấy Phó đại ca đâu.” Ngụy Như Oánh tựa hồ không có loại tình cảm tay chân, đối với chuyện anh trưởng bệnh yếu đã luyện đến làm như không thấy. “Dưới tầng có trò hay xem, đợi ở trên này rất đáng tiếc đó.”
“Trò hay gì?” Ngụy Thanh Nguyên tò mò.
“Chính là cô hai và con gái cô đó! Bọn họ hôm nay cư nhiên đến đây, thật không biết cô hai sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Không có ai mời, nhưng năm nào cũng đến.” Ngụy Như Oánh khinh miệt bĩu môi.
“Con gái cô hai cũng thật là, tới tham gia tiệc rượu của nhà họ Ngụy ta cư nhiên lại ăn mặc xấu như vậy, quần áo của nhỏ đó em nghĩ là quần áo cũ hai mươi năm trước cô hai không cần nữa đi.” Ngụy Giai Hâm hát đệm nói.
“Hoàn cảnh nhà Hân Á không giống chúng ta, mặc quần áo cũ cũng không có gì sai.” Ngụy Thanh Nguyên phiền chán xem thường. “Mấy đứa con gái các em chỉ biết xem mấy chuyện có hay không có này, cả ngày chỉ biết thảo luận hàng hiệu mới, đối với con trai bọn anh mà nói giống nhau cả thôi. Đúng không, Thực Ân?”
Hắn đem quả bóng đá cho Phó Thực Ân đang im lặng không lên tiếng, chính là vì nhìn ra hai cô em này có tâm với thiếu gia nhà họ Phó, hy vọng bạn tốt có thể giúp hai đứa giảng giải một chút giá trị quan sai lệch, không cần cả ngày cứ nghĩ tới hàng hiệu.
Hắn vừa nói vậy, hai cô gái quả nhiên đều trông mong nhìn Phó Thực Ân.
“Đúng vậy, đều như nhau.” Phó Thực Ân thản nhiên nói.
“Sao có thể giống nhau được? Phó đại ca anh không ở dưới tầng, cho nên không thấy được con gái cô hai, quần áo nó màu đỏ sậm, vừa quê vừa cổ lỗ, ngay cả quần áo mùa trước của em cũng không có kinh khủng như vậy đâu.” Ngụy Như Oánh không cam lòng quở trách.
“Cả mùa trước trước nữa cũng không kinh như vậy.” Ngụy Giai Hâm cũng nói theo, “Một chút thưởng thức cũng không có.”
“Thế sao?” Phó Thực Ân nhíu mày. “Vừa rồi tôi thấy cô ấy, cảm thấy quần áo không thành vấn đề, cô ấy cũng thực đáng yêu.”
Phó Thực Ân vừa nói vậy, hai cô gái sắc mặt rất khó coi.
“Nhìn đi! Hân Á vốn cũng rất đáng yêu, không cần hàng hiệu gì phụ trợ, hai đứa cũng bớt tốn tiền đi.” Ngụy Thanh Nguyên cũng không biết là trời sinh ngu ngốc không hiểu tâm tư con gái, hay là cố ý dạy dỗ em gái, còn họa vô đơn chí nói, “Mới cấp ba mà đã trang điểm, sạch sẽ giống Hân Á người ta có phải tốt hơn bao nhiêu không?”
“Anh thật phiền quá!” Không có cách nào phản bác người trong lòng, cũng không khách khí với anh trưởng, Ngụy Như Oánh bất mãn lườm anh trai một cái, chủ động đi qua bám lấy Phó Thực Ân. “Không quản mấy chuyện này nữa, Phó đại ca xuống dưới cùng bọn em đi, lấy chút gì ăn được không? Bằng không ở dưới tầng chán lắm à.”
“Không được, tôi có chút mệt, ở trong này vừa vặn cùng Thanh Nguyên nghỉ ngơi.” Phó Thực Ân lễ phép từ chối.
Ngụy Thanh Nguyên thấy em gái bốc đồng bị từ chối, cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Vậy bằng không bọn em ở đây cùng các anh là được.” Ngụy Như Oánh trợn mắt với anh trai, lập tức cười ngọt ngào, ân cần với Phó Thực Ân.
“Đúng vậy, em gọi người lấy đồ ăn và rượu lên, chúng ta ở thư phòng nói chuyện phiếm.” Ngụy Giai Hâm phụ họa nói.
“Không cần đâu, hai người xuống dưới chơi đi, tôi và Thanh Nguyên muốn thảo luận bài tập ở trường, có chút không tiện.” Giọng nói Phó Thực Ân ôn hòa, nhưng ngay cả chút hi vọng cũng không cho.
Lời này của anh không chỉ nói cho Ngụy Như Oánh cùng Ngụy Giai Hâm nghe, cũng chính là nói cho người qua đường đang nghe trộm ở ngoài cửa nghe.
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình ..Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Anh biết rõ đôi chị em nhà họ Ngụy này từ nhỏ đã thích anh, cũng biết hai vị trưởng bối nhà họ Ngụy hi vọng con gái mình đạt được ước muốn, hơn nữa chỉ cần anh có thể cùng một chỗ với một trong hai bọn họ, mặc kệ là Phó thị hay là nhà họ Ngụy, tất cả đều có thể củng cố.
Anh có thể an tâm học hành, tham gia quân đội, thời điểm đến, liền có thể dưới sự giúp đỡ của nhà họ Ngụy đạt thành nhiệm vụ thay ca.
Nhưng mà, đó không phải là điều anh muốn.
Anh tuy rằng nguyện ý vì Phó thị dâng hết tất cả tâm huyết, nhưng như thế không có nghĩa là bán rẻ tôn nghiêm và bản thân mình.
Cả ngày hôm nay tâm trạng Lục Hân Á đều không yên.
Lúc đi học liên tục phân tâm hoảng thần, trên vở ghi đầy là những vòng cuộn đen nguệch ngoạc, trong bài kiểm tra đột xuất không mấy khi sai hôm nay lại còn nộp giấy trắng.
Mãi cho đến khi tan học, mọi người chuẩn bị đi về, cô vẫn ngẩn người ngồi tại chỗ.
“Lục Hân Á, cậu có khỏe không? Có gì không thoải mái sao?” Lớp trưởng rất cẩn thận chú ý tới người bạn học ngày thường không mấy nói chuyện này gần đây hình như lại càng khép mình.
“A? Không có gì.” Lục Hân Á bị gọi hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, phát hiện mọi người đang thu dọn túi sách, lúc này mới chậm chạp dọn đồ.
“Sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm, có phải bị bệnh hay không?” Lớp trưởng nhiệt tâm hỏi.
“Đâu có, tôi không bị bệnh.” Nếu thật sự bị bệnh thì tốt quá, hoặc là chút nữa bước ra khỏi cổng trường có thể xảy ra tai nạn xe…… Mặc kệ là cái gì, chỉ cần có thể để cô không cần đối mặt với chuyện sẽ xảy ra tiếp theo trong hôm nay là tốt rồi.
Lục Hân Á nhớ tới sáng nay khi mẹ vui vẻ tuyên bố bà muốn cùng bạn đi Hong Kong chơi, ánh mắt chú Trần kia nhìn cô lộ ra vẻ…… hưng phấn, cả người cô liền không thoải mái.
Hơn nữa khi cô nghe thấy mẹ vui vẻ cảm ơn chú Trần đã cho bà tiền để đi chơi, cô liền biết có gì đó không đúng.
Hai ngày nay chú Trần quấy rối cô thực sự quá dồn dập, cô biết nó có nghĩa là ông ta muốn tiến bước nữa xâm phạm cô.
Quá trình này cô rất quen thuộc, gần như đã trở thành kịch bản tiêu chuẩn, toàn bộ bạn trai của mẹ đều như vậy, mới đầu chỉ đụng chạm thân thể, sau đó dưới sự đồng ý ngầm của mẹ mà ngày càng tệ hơn, cuối cùng tìm cơ hội muốn xâm phạm cô.
Cô may mắn tránh được hai lần.
Lần đầu tiên là vị Lâm tiên sinh, trong lúc đối phương nửa đêm lấy dụng cụ muốn cạy mở cửa phòng cô liền báo cảnh sát, cảnh sát tới kịp lúc cứu cô, chỉ tiếc là lúc vào phòng mất chút thời gian, làm người nọ có cơ hội thoát thân.
Lần đó sau khi đến cục cảnh sát, mặc kệ cô chỉ ra chứng cứ rành rành, nhưng mẹ cô lại ở trước mặt cảnh sát không ngừng nói giúp đối phương, thậm chí nói với cảnh sát là cô nói dối thành tính, cuối cùng dưới ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo của mẹ, đành phải bất đắc dĩ thừa nhận với cảnh sát là mình nói dối.
Nhưng Lâm tiên sinh bị xấu mặt, thẹn quá thành giận, không muốn lui tới với mẹ nữa, cho một khoản tiền liền biến mất. Chuyện này cho đến nay mẹ vẫn thỉnh thoảng nhắc tới, trách cứ đứa con gái là cô đây làm bà mất một đoạn nhân duyên tốt.
Lần thứ hai là chú Vương, thủ pháp cũng giống vậy, mới đầu cũng lấy cái danh yêu thương mà động tay động chân với cô, sau đó liền bắt đầu ở sau lưng cô mà quấy rối không ngừng, mà cô mỗi lần cầu cứu mẹ đều chỉ đổi lấy ánh mắt lạnh lùng cùng quát mắng, vĩnh viễn đều là cô nói dối.
Cuối cùng cô chết tâm, thậm chí có vài lần, cô không nhịn được mà nghi ngờ mẹ căn bản vì muốn giữ chân người ở chung mà cố ý tạo ra cơ hội để họ lợi dụng.
Cái buổi tối chú Vương kia muốn xâm phạm cô, cô lấy ra dao gọt hoa quả đã giấu sẵn trước, một tay cầm di động uy hiếp muốn báo cảnh sát, hai người giằng co đến hừng đông ông ta mới biết khó mà đi ra.
Chẳng qua là từ đó về sau, ban đêm cô rất ít khi có thể ngủ yên, trên người cũng bắt đầu có vết thương to nhỏ.
Cũng là thẹn quá mà giận, nhưng chú Vương đem sự tức giận đó chuyển hóa thành bạo lực gây ra trên người cô, nhưng mẹ vẫn như cũ làm như không thấy.
“Con ngoan một chút đi, không cần chọc chú Vương tức giận.” Thỉnh thoảng mẹ thấy cô bị đánh thê thảm quá, sẽ nhẹ giọng ở bên nói một câu như vậy.
May mắn những ngày như vậy không lâu lắm, một tháng sau mẹ tìm được đối tượng mới, cũng chính là chú Trần đương nhiệm, liền hỏa tốc chia tay với chú Vương, tạm thời hóa giải nguy cơ của cô.
Chẳng qua tất cả đối với cô mà nói, chỉ là quá trình nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác.
Bầu không khí sáng nay cộng thêm chuyện mẹ tạm thời muốn đi Hong Kong, làm cô mơ hồ có loại dự cảm xấu.
Lần này, cô có thể thoát được sao?
Cô lề mề đeo cặp sách lên lưng ra khỏi cổng trường, đoán chừng hôm nay bản thân không thể về nhà, nhưng mà không về nhà, cô có năng lực đi đâu được chứ?