Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Mô Tả:

Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.

Chương 31: Dĩ nhiên không

Hồi lâu, cô gái ở đầu điện thoại bên kia mới mở miệng: "Nguyệt Nha, em tại sao lại muốn chị phá hoại hôn nhân của anh trai em?"

"Cô gái kia căn bản không xứng với anh trai em, đã mập lại còn chỉ biết ăn." Đông Nguyệt Nha căm giận nói.

"A,hình như là em đối với cô ấy rất bất mãn." Cô gái nói với ngữ điệu nhẹ nhàng làm cho người ta nghe không ra cô là vui vẫn hay là giận, "Thế thái độ của anh em thì sao? Anh ấy thích cô ấy sao?"

"Dĩ nhiên không thích, anh ấy là một người kiêu ngạo thế kia, làm sao sẽ thích một cô gái bị buộc kết thân đây." Đông Nguyệt Nha nhắm mắt nói láo.

"Nguyệt Nha, cám ơn em đã nói cho chị biết những chuyện này, đề nghị của em chị sẽ suy nghĩ." Cô gái tỉnh táo nói.

"Chị Nhan Như chị sẽ trở về chứ?" Đông Nguyệt Nha cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Chị nhất định phải trở lại, em ủng hộ chị dành lại anh."

"Ok, chị biết rồi." Cô gái khẽ cười một tiếng, "Chị cúp máy đây, hẹn gặp lại."

Đông Nguyệt Nha cúp điện thoại, trong lòng vẫn là có chút không xác định, cô hi vọng Nhan Như trở lại đuổi Thủy Y Mễ kia đi, nhưng lại sợ hãi nếu bị anh trai biết chuyện này là cô làm vậy thì xong đời.

Trong lòng giùng giằng, rối rắm...... Mới vừa rồi nhất thời xúc động gọi điện thoại cho Nhan Như rốt cuộc là có sai hay không đây? Cô nằm vật ra giường, kéo chăn che kín đầu, muốn ngăn cách vấn đề đau đầu này.

Mà cũng trong lúc đó, Thủy Y Mễ vừa trở về phòng đã bất mãn nhíu nhíu mày với chồng.

"Vừa rồi anh không nên nói như vậy đối Nguyệt Nha, làm tổn thương người ta quá đáng đó!"

"Nó nói em như vậy thì không làm tổn thương em sao ?" Đông Nhật Dương kéo cô cùng ngồi xuống ghế, "Chỉ có em ngu ngốc thôi, vẫn còn ở đây ngây ngốc nói giúp con bé kia ."

"Dù nói thế nào cô ấy cũng là em gái anh, lại vừa là bạn học em, không cần nói cô ấy nặng lời như vậy." Bản tính thiện lương của Thủy Y Mễ lại phát huy phải vô cùng tinh tế.

"Em nha, thật là cô bé ngốc." Nhẹ nhàng véo cái mũi thon của cô, "Anh là đang quan tâm đến em đấy, nếu về sau nó ngoan ngoãn tôn trọng em thì anh sẽ không trách cứ nó nữa."

"Nhật Dương, anh thật tốt." Thủy Y Mễ ngu ngốc hề hề mà nói với anh, "Tình hình như bây giờ, không có chút nào giống như Đan Thanh nói anh là con cọp dữ."

"Hả?" Đông Nhật Dương mỉm cười nhìn về phía cô, "Đan Thanh là bạn của em sao? Cô ấy nói anh là con cọp dữ?"

======= tiểu thuyết hay ====== Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình làm người ta quên đi lo lắng.Tống Thái Tông mỗi ngày đều đọc hai quyển sách Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, nếu một ngày bận việc triều chính thì ngày hôm sau sẽ đọc gấp đôi.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

 

"Đúng vậy." Cô gái ngốc ngoan ngoãn gật đầu, "Đan Thanh là bạn tốt của em, lại rất xinh đẹp, vào hôm chúng ta kết hôn, em có mời cô ấy, cô ấy nói anh có bề ngoài ôn thuần dễ gần nhưng thực tế lại là hồ ly giảo hoạt, rất khó chung sống."

Xem ra cô ấy tuy đần đần, nhưng lại rất biết kết giao bạn bè, Đông Nhật Dương tuyệt không quan tâm người khác đánh giá anh thế nào, trừ cô ra.

"Vậy em cho rằng anh thật sự là như thế sao?"

"Ha ha." Thủy Y Mễ chột dạ cười gượng hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn mà trả lời anh: "Em cũng cho rằng anh là một rất khó chung sống, cũng là một người đàn ông nguy hiểm."

Đông Nhật Dương không có tức giận, ngón tay đùa bỡn đuôi tóc của cô, không chút để ý hỏi: "Tại sao?"

"Lần đầu tiên em gặp anh là ở phòng ăn, anh có nhớ không?" Người đàn ông đang chơi đùa với tóc rất vui vẻ gật đầu một cái.

Thủy Y Mễ tiếp tục nói: "Mặc dù trên mặt anh mang nụ cười, nhưng trong ánh mắt của anh một chút nụ cười cũng không có, ngược lại lại có chút lạnh lùng."

Cô đơn thuần thẳng tanh đem ấn tượng đầu tiên đối với anh nói ra: "Khi đó, em cảm thấy rằng anh nhất định là kẻ nguy hiểm, nên tránh xa anh một chút mới phải."

Bỗng dưng, Đông Nhật Dương ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói thâm trầm vang lên: "Vĩnh viễn đều không cho phép cách xa anh, biết không?"

"Ai nha, em là nói lúc ấy chứ không phải là hiện tại." Tựa vào ngực của hắn, cô nũng nịu nói.

"Hiện tại thật không muốn cách xa anh?" Anh cúi đầu ngậm vành tai mượt mà của cô, mập mờ hỏi.

"Anh...... Không được làm loạn." Cô nhẹ nhàng đẩy ngực của anh ra, lấy tay đè lại ngực để tránh nhịp tim quá nhanh mà hít thở không thông.

"Ha ha......" Nhìn thấy cô ngượng ngùng, bộ dáng đáng yêu, Đông Nhật Dương không nhịn được cười to, cô gái này luôn là có thể ngoài ý muốn lấy lòng anh.

"Anh giễu cợt em." Thủy Y Mễ tức giận nện một phát lên ngực anh, quay đầu nơi khác, "Không để ý tới anh nữa."

"Bà xã, anh sai rồi." Đông Nhật Dương ôm cô, giả bộ đáng thương nhận lỗi, "Đừng không để ý tới anh nha."

Đây là lần đầu tiên Thủy Y Mễ nhìn thấy anh vô lại như vậy.

"Hừ, về sau không cho phép giễu cợt người ta nữa." Cô tức giận đến đỏ bừng hai gò má.

"Tuân lệnh, bà xã đại nhân, " Đông Nhật Dương hướng cô chào một cái, sau đó đem cô bế lên.

"Anh muốn làm gì?" Thủy Y Mễ giật mình vội vàng ôm cổ của anh.