Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Mô Tả:

Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.

Chương 38: Nhan như này

Nhan Như này muốn làm gì? Cố làm ra vẻ huyền bí như vậy, rốt cuộc là tại sao? Không phải vì tiền hay sao? Một đống lớn vấn đề không ngừng ở trong đầu anh hiện lên, ép anh như muốn nổ tung

Anh không hề biết thì ra bản thân cũng sẽ sợ, cũng sẽ có lúc tay chân luống cuống, trước đây khi không xảy ra chuyện này, anh chưa bao giờ có suy nghĩ xem mình đối với Thủy Y Mễ là loại tình cảm như thế nào, cho đến lúc phát hiện cô biến mất, anh mới đột nhiên nhận ra cô gái kia trong lúc vô tình đã sớm sáp nhập vào xương máu của anh, tim của anh.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình ..Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Nhưng là, hiện tại rốt cục cô ở đâu? Tiểu Mễ của anh ở nơi nào?

"Tôi muốn trở về." Một âm thanh quen thuộc từ sát vách truyền đến.

Đông Nhật Dương ngừng thở tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, phát hiện rõ ràng phòng bên kia thông một gian phòng khác, nhưng lại bị tấm bình phong khổng lồ canh lại.

Anh rón rén đi vòng qua, cách một tấm rèm cửa, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ đã biến mất hai ngày của mình, lúc này cô đang đưa lưng về phía anh, thân thể nghiêng về phía trước, có chút lo lắng đối với cô gái mĩ lệ trước mặt nói. Đông Nhật Dương nhận ra cô gái kia chính là Nhan Như, anh muốn đưa tay vén rèm lên.

Ai ngờ, anh đang muốn đi ra ngoài thì phát hiện Nhan Như lặng lẽ ra thủ hiệu cho anh. Anh lập tức ngừng bước chân, sợ mình cử động sẽ làm Thủy Y Mễ bị thương tổn.

Bất đắc dĩ, anh lặng lẽ lui trở lại, sau đó nhẹ nhàng buông lỏng tay cầm rèm cửa, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm hai cô gái kia.

Anh thật muốn xem Nhan Như muốn làm gì, hơn nữa tại sao Thủy Y Mễ trông không giống bị bắt mang tới? Tất cả chuyện này anh đều muốn hiểu rõ, hai cô gái này rốt cuộc có chuyện gì gạt anh?

"Không được, cô vẫn không thể trở về." Nhan Như lớn tiếng nói, giống như để cho người đàn ông sau rèm cửa có thể nghe được, "Cô không phải muốn biết Đông Nhật Dương rốt cuộc có yêu cô hay không sao? Cô không phải muốn chính tai nghe thấy anh ta nói yêu cô sao?"

"Đương nhiên muốn." Thủy Y Mễ liều chết gật đầu, "Nhưng tôi đã biến mất ba ngày rồi, anh ấy đều không có tìm đến, nghĩ đến thì biết, anh ấy không phải rất quan tâm tôi... Tôi nên trở về thôi, tiếp tục như vậy nữa cũng sẽ không có kết quả gì."

Thủy Y Mễ trên mặt nhìn qua cực kỳ mất mác.

Cái cô gái ngốc này, anh chạy khắp thế giới tìm em, còn nói không phải rất quan tâm? Đông Nhật Dương nhướng mày, âm thầm oán thầm.

Nhan Như nâng lên nụ cười giả tạo, " Thủy Y Mễ, cô yêu Đông Nhật Dương thật sao?"

"Đúng, tôi yêu anh ấy." Khi Thủy Y Mễ nói câu này, thân thể người đàn ông sau rèm cửa không được tự nhiên mà run lên một chút.

"Cô đã thương anh ta, vậy cũng nên hi vọng anh ta cũng yêu cô, không phải sao?" Nụ cười Nhan Như quyến rũ khác thường, "Cho nên cô đồng ý phối hợp với tôi thực hiện kế hoạch, đơn giản cũng là vì có thể có được đáp án, hiện tại mới gặp chút ít khó khăn như vậy đã buông tha, vậy quyết tâm lấy được tình cảm của cô cũng quá yếu kém rồi."

Nhan Như nhắc lại đúng theo câu chữ cô đã hướng dẫn Thủy Y Mễ, cô không muốn để cho cái kẻ đã từng cự tuyệt tình cảm của cô dễ dàng ôm được người đẹp trở về như vậy nha.

Phụ nữ, ngàn vạn lần không được đắc tội nha!

Đông Nhật Dương cuối cùng hiểu họ muốn làm gì rồi, mà cô vợ ngốc của anh lại bị hồ ly tinh nắm mũi dẫn đi, người ngoài tùy tiện nói mấy câu liền ngoan ngoãn cùng họ bỏ đi, anh bây giờ có thể khẳng định, tuyệt đối là Nhan Như đang lợi dụng cô gái ngu ngốc kia đến báo thù anh.

"Tôi......" Thủy Y Mễ nhất thời cứng họng, lời nói của Nhan Như khiến cô không thể phản bác.

"Thủy Y Mễ, là cô quá tự ti, cô luôn cho là Đông Nhật Dương sẽ không vì cô mà làm ra những việc này. Cô cho là Đông Nhật Dương đối tốt với cô đó chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời. Cuối cùng rồi anh ta sẽ cảm thấy chán, có đúng không?" Nhan Như nói trúng tim đen, đem chuyện trong thâm tâm không hề muốn đối mặt của Thủy Y Mễ nói ra.

Mặt Thủy Y Mễ trắng bệch tại chỗ, miệng lúc đóng lúc mở, lại không thể phát ra được một âm thanh nào, trên mặt hiện đầy vẻ hoang mang sợ hãi, giống như bị người ta tóm lấy bím tóc.

Nhan Như cũng không ép buộc cô, chỉ là lẳng lặng nhìn cô.

Hồi lâu, Thủy Y Mễ mới lên tiếng lần nữa: "Cô nói đúng, là tôi tự ti, mặc dù tôi không hề để ý đến dáng vóc của mình, không thèm để ý việc người nhà liên tục gây ra chuyện cười. Nhưng mỗi khi tôi ở một mình thì tôi vẫn luôn ảo tưởng mình có một phong cách ưu nhã của thiên kim tiểu thư. Người nhà sẽ không phải luôn luôn gặp trường hợp làm chuyện cười cho người khác."

Thủy Y Mễ nhẹ nhàng tự giễu cười: "Nhưng mà tôi biết đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, Đông Nhật Dương xuất thân tốt, tướng mạo, năng lực càng tốt. Cô nói xem, người ưu tú như anh ấy làm sao có thể coi trọng tôi đây? Bây giờ anh ấy rất tốt với tôi, cưng chiều tôi, có thể đó chỉ là nhất thời mê hoặc. Chỉ vì bên cạnh anh ấy chưa từng có cô gái nào giống như tôi cho nên mới phát sinh ra ảo giác thôi."

Đứng sau rèm cửa, Đông Nhật Dương cảm thấy hết sức kinh ngạc, anh chưa bao giờ nghĩ đến người phụ nữ nhìn như ngây ngốc đơn thuần, thật ra thì về một mặt nào đó cũng sẽ có sự tinh tế nhạy cảm, anh cũng không biết trong đầu của cô thì ra là cũng ẩn dấu những suy nghĩ này, còn tưởng rằng bất kỳ ở đâu cô cũng thật sự rất vui vẻ!

"Làm sao cô nghĩ như vậy?" Nhan Như không ngờ cô lại tự ti đến vậy, "Cô không phải là Đông Nhật Dương, như thế nào lại có thể biết được suy nghĩ trong lòng anh ta?"

Đông Nhật Dương đứng phía sau cũng đồng ý với lời nói của Nhan Như, không tự chủ được mà gật đầu.