Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Mô Tả:

Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.

Chương 37: Lần này nên

Lần này nên làm cái gì đây, thật không ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này, nguy rồi, lần này nếu như anh trai biết chuyện cô bí mật gọi Nhan Như trở về thì cô chết chắc, cô bây giờ cần phải làm gì cũng không biết, nếu Thủy Y Mễ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì lương tâm của cô nhất định sẽ rất bất an……. Cô nên làm cái gì đây?

Đông Nguyệt Nha không ngừng đi tới đi lui trong đại sảnh, đang do dự là có nên hay không gọi điện thoại nói cho Đông Nhật Dương biết, cuối cùng, sau khi đấu tranh nội tâm hồi lâu, vẫn là không tránh khỏi lương tâm khiển trách, cô quyết định đem sự thật nói hết cho Đông Nhật Dương.

"Chết thì chết."

Sau đó, cô bấm số điện thoại của Đông Nhật Dương, đem lời nói của Nhan Như nói lại hết với anh. Sau khi Đông Nhật Dương tức giận cúp điện thoại cuả em gái liền gọi điện thoại cho Thịnh Thiên.

"Thịnh Thiên, cậu tra một chút ghi chép nhập cảnh của Nhan Như, thuận tiện phái người theo dõi khách sạn Thế Kỷ cho tớ, có thể cô ta đang ở đó."

Dặn dò bạn tốt xong, anh vội vã chạy về nhà, nghĩ muốn từ Đông Nguyệt Nha để biết toàn bộ câu chuyện.

"Nói, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Vừa vào cửa nhà, Đông Nhật Dương liền kéo em gái đang núp ở sau lưng cha mẹ chất vấn.

"Nhật Dương, có gì từ từ nói." Mẹ Đông vội vàng lên tiếng khuyên nhủ, chỉ sợ con trai trong cơn tức giận sẽ làm chuyện cực đoan.

"Nếu ai nói giúp nó một câu, con lập tức đem nó đến Canada!" Đông Nhật Dương mặt lạnh, lớn tiếng cảnh cáo nói: "Em hãy thành thật nói ra cho anh, có chuyện gì xảy ra?"

"Em...... Không biết." Đông Nguyệt Nha sợ hãi núp ở sau lưng mẹ, run như cầy sấy trả lời.

"Còn nói láo?" Đông Nhật Dương mày ngọn núi nhíu chặt, "Nhan Như vẫn sống Mĩ, vô duyên vô cớ tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"

"Em làm sao biết?" Đông Nguyệt Nha chột dạ lớn tiếng kêu, ý đồ biện hộ cho mình.

"Trước kia em ghét Tiểu Mễ thế nào, đối xử với cô ấy thế nào còn chưa tính, nhưng bây giờ em lại dám câu kết với người ngoài tới bắt cóc cô ấy, em không biết đây là chuyện nghiêm trọng cỡ nào sao? Đây là phạm tội!" Đông Nhật Dương giận dữ hét.

Nước mắt Đông Nguyệt Nha nhất thời rơi xuống, hai vai không ngừng run lên.

Vợ chồng Nhà họ Đông cũng không dám lên tiếng, con trai tức giận như vậy đã sớm đem bọn họ dọa sợ, chưa bao giờ gặp qua bộ dạng này của anh.

"Em...... Thật không biết chị Nhan Như sẽ bắt cóc cô ấy." Đông Nguyệt Nha khóc lóc giải thích: "Em chỉ là gọi điện thoại nói cho chị ấy biết anh kết hôn, em chỉ là muốn chị ấy trở lại cướp anh trở về, nhưng chưa có từng nghĩ tới muốn hại Thủy Y Mễ, sau khi gọi xong cú điện thoại đó em không còn có tin tức gì của chị Nhan Như, em cho là chị âý sẽ không tới, ai biết chị ấy có thể làm như vậy...... Anh, em thật sự không có muốn hại Thủy Y Mễ, anh phải tin tưởng em, ô......"

Đông Nguyệt Nha nhào vào vai mẹ, lớn tiếng khóc.

"Nguyệt Nha, làm sao con lại hồ đồ như thế." Ba Đông giận đến mức dậm chân, chỉ tiếc dạy dỗ con không tốt.

"Nhật Dương, con cũng không nên trách cứ em con, nó đã biết sai lầm rồi." Mẹ Đông không đành lòng nhìn con gái khóc, "Hiện tại quan trọng nhất là phải đi đem Y Mễ về."

"Em cùng Tiểu Mễ cũng không có thù hận to lớn gì, cứ nhất định phải để cho cô ấy chịu bị em ghẻ lạnh sao? Mọi người tự hỏi lòng xem, từ lúc cô ấy gả tới đây đến bây giờ, cô ấy có cãi lại mọi người lần nào không? Việc bị em chê cười, đều không phải mỗi lần cô ấy đều chịu nhịn sao?" Đông Nhật Dương lạnh nhạt nói với em gái.

"Đường đường là tiểu thư Nhà họ Đông mà tấm lòng lại nhỏ mọn như thế, thật là làm cho anh quá thất vọng rồi!" Dứt lời, Đông Nhật Dương không chút do dự xoay người rời khỏi nhà.

Đông Nguyệt Nha nhìn bóng lưng anh rời đi, khóc rống thất thanh, vợ chồng Nhà họ Đông không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng ở một bên không nói lời nào, ai kêu con gái họ thật quá sai lầm rồi.

Hôm sau, Đông Nhật Dương đã đến địa điểm Nhan Như hẹn gặp ngồi chờ từ sớm, gần đến mười giờ, một phục vụ đi tới."Xin hỏi là Đông Nhật Dương tiên sinh sao?"

"Là tôi, có chuyện gì?" Đông Nhật Dương không biến sắc quan sát.

"Có một vị Nhan tiểu thư bảo tôi tới mời ngài." Phục vụ kính cẩn lễ phép nói.

"Cô ấy ở đâu?" Đông Nhật Dương không kềm chế được, vội vàng hỏi.

"Xin ngài đi theo tôi." Phục vụ đi ở phía trước dẫn đường.

Chỉ chốc lát sau, Đông Nhật Dương liền bị mang vào một rạp nhỏ, nhưng bên trong vẫn không thấy người anh muốn gặp.

"Người đâu?"

"Nhan Tiểu Thư chỉ phân phó tôi đưa ngài đến nơi này, những thứ khác tôi không biết, xin ngài ở nơi này chờ." Nói xong, anh liền lui ra khỏi phòng.

Đông Nhật Dương cảnh giác nhìn chung quanh phòng, muốn từ bên trong tìm ra điểm khả nghi.