Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.
Chương 39: Mẹ và em
======= Truyện Ngôn Tình hay ====== đọc Truyện Ngôn Tình . có lợi ích vô cùng to lớn mà mỗi chúng ta có thể chưa biết hết về nó. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
"Mẹ và em gái của anh ấy đều không thích tôi, cảm thấy tôi không xứng với anh ấy, bọn họ là người một nhà, suy nghĩ cũng không khác nhau nhiều đâu." Cái đầu ngốc kia của Thủy Y Mễ lại phát huy tác dụng, "Chỉ là anh ấy và ba vì Ngự Trù Phường, mới không có biểu hiện rõ ràng như vậy thôi."
Lại còn nói ra được chuyện như vậy nữa, Đông Nhật Dương hận không thể xông ra bổ đầu của cô ra xem bên trong có phải là toàn rơm rạ hay không.
"Ha ha......" Nhan Như không nhịn được che miệng bật cười.
Suy nghĩ của cô càng lúc càng ngây thơ buồn cười, thật là đáng thương người đàn ông đứng sau rèm cửa, Nhan Như không khỏi có chút đồng tình với anh.
"Thủy Y Mễ, chúng ta làm một giao dịch, có được hay không?" Nhan Như chợt hạ thấp giọng, nghiêng người về phía cô nói.
"Giao dịch gì?" Thủy Y Mễ cũng cẩn thận hỏi lại.
"Tôi hiện tại sẽ làm ông xã cô trong vòng ba phút sẽ xuất hiện tại đây, còn khiến cho anh ta nói yêu cô."
"Làm sao có thể?" Thủy Y Mễ nhỏ giọng hô lên.
"Nếu như mà tôi có thể làm được, cô phải đồng ý với tôi một điều kiện, như thế nào, khoản giao dịch này có làm hay không?" Nhan Như nhỏ giọng dụ dỗ Thủy Y Mễ.
"Có thật không?" Thủy Y Mễ vẫn cảm thấy không thể nào, "Nếu quả thật có thể như vậy, tôi sẽ đồng ý cô bất kỳ điều kiện gì." Thủy Y Mễ đơn thuần cuối cùng vẫn không đấu lại được với một cô gái thông minh.
Đông Nhật Dương nhìn chằm chằm hai kẻ đang thì thầm to nhỏ kia, không biết họ đang nói cái gì, anh lo lắng cô gái ngu ngốc kia lại bị Nhan Như lừa.
"Vậy thì tốt, sau khi anh ta đi vào, cô không cần phải nói gì nhiều mà hãy trực tiếp hỏi anh ta có yêu cô hay không là được rồi." Nhan Như đơn giản nói rõ với Thủy Y Mễ.
"Như vậy là được rồi?" Đơn giản như vậy là có thể khiến Đông Nhật Dương nói yêu cô?
"Cứ như vậy." Nhan Như nghiêm túc gật đầu với cô.
"Tôi hiểu rồi." Mặc dù không dám khẳng định, nhưng cứ thử một lần thôi.
Nhan Như thấy cô đồng ý, môi đỏ mọng nhếch lên, nhìn về phía người đàn ông sau rèm cửa hô: "Anh có thể đi ra rồi đấy."
Thủy Y Mễ không hiểu nhìn theo tầm mắt của cô ta, kinh ngạc phát hiện nam chính mà hai cô thảo luận hơn nửa ngày lại đang đứng ở nơi đó.
"Anh......" Cô một câu đầy đủ đều nói không ra được, cho đến khi Nhan Như lấy khuỷu tay hích vào cô một cái, cô mới tỉnh ngộ, "Anh yêu em sao?"
"Đồ ngốc này, không thương em mà lại chạy khắp thế giới tìm em sao? Không thương em mà lại thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của em sao?" Đông Nhật Dương gõ nhẹ vào đầu cô, sau đó kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt, "Không thương em, thì lần này cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi như vậy!"
"Anh...... Có nghĩa là yêu em sao?" Bị anh ôm vào trong ngực, Thủy Y Mễ cẩn thẩn xác nhận.
"Nói nhảm." Đông Nhật Dương khẽ mắng một tiếng, "Anh chỉ nói một lần, em nghe cho rõ, anh yêu em!" :kiss5: :kiss4:
"Hu hu......" Rốt cuộc nghe được lời muốn nghe, Thủy Y Mễ cảm động đến mức bật khóc ngay trong lòng anh.
"Em khóc cái gì, không muốn nghe những lời này sao?" Đông Nhật Dương nhướng lông mày, không hiểu nổi cô.
"Hic...... Không có...... Mà do vui mừng thôi." Cô gắt giọng, "Em cho là vĩnh viễn sẽ không nghe được những lời này đấy."
"Cái kẻ đần độn này." Lo lắng suốt mấy ngày nay của anh còn nhiều hơn cả ba mươi năm qua cộng lại, "Đừng khóc, anh còn không có tính sổ với em đâu đấy."
"Tính sổ cái gì?" Thủy Y Mễ ngơ ngác.
"Em không một tiếng mà lại bỏ đi, chẳng lẽ không biết cả nhà sẽ lo lắng sao?" Đông Nhật Dương cố ý mặt lạnh chất vấn cô.
"Ách......" Thủy Y Mễ chột dạ liếc anh một cái, sau đó lại nhìn Nhan Như cầu cứu.
"Không cần nhìn cô ta, rồi anh cũng sẽ tìm cô ta để tính sổ." Đông Nhật Dương vô tình cắt đứt cứu trợ của cô.
"Hu hu...... anh bắt nạt em." Vào lúc này, Thủy Y Mễ ngược lại lại rất thông minh, nhanh chóng dùng chiêu làm nũng ăn vạ, "Uổng công người ta ngày ngày nhớ anh, hu hu......"
Đông Nhật Dương biết cô lúc này đang giả vờ khóc, cũng không nỡ lòng, "Là em hại anh sợ hết hồn hai ngày hai đêm, nên người khóc phải là anh mới đúng." Kết quả là, kẻ nham hiểm như anh ngược lại lại thua trên tay người phụ nữ ngốc này.
"Đi, chúng ta về nhà." Anh ôm Thủy Y Mễ muốn rời khỏi.
"Chờ một chút." Nhan Như đứng một bên lên tiếng ngăn cản.
Thủy Y Mễ lúc này mới nhớ tới Nhan Như, tránh ra khỏi lồng ngực của anh, chạy tới trước mặt cô cười đến hết sức rực rỡ.
"Nhan Như, cô rất lợi hại nha!" Chuyện gì cô ấy cũng nói trúng.
"Còn nhớ rõ cô nợ tôi một cái điều kiện sao?"
"Ừ, cô muốn gì?" Thủy Y Mễ ngoan ngoãn gật đầu.
======= Truyện Ngôn Tình hay ====== đọc Truyện Ngôn Tình . có lợi ích vô cùng to lớn mà mỗi chúng ta có thể chưa biết hết về nó. Đọc truyện cùng HaHa Truyện