Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Mô Tả:

Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.

Chương 40: Đông nhật dương

Nhan Như ngoắc ngoắc tay với cô, để cho cô ghé tai lại đây, sau đó ở bên tai cô nói một câu.

"Thật như vậy sao?" Nói xong, Thủy Y Mễ vẫn không quên liếc mắt nhìn ông xã đang đứng cách đó không xa.

Đông Nhật Dương cảm nhận được ánh mắt quỷ dị của cô, cảm thấy có một loại cảm giác không ổn xông lên đầu, vì vậy, anh không để ý tới lễ phép mà đi đến kéo vợ trở lại.

"Nhớ nha." Nhan Như cười khanh khách mà nhắc nhở.

Lúc này, Thủy Y Mễ mới phát giác được Nhan Như giống như bản sao của Đông Nhật Dương a! Nhất là nụ cười vừa rồi của cô, cực kỳ giống nụ cười thường ngày của Đông Nhật Dương.

"Về sau em nên cách xa cô ấy một chút”. Đông Nhật Dương nghiêng đầu cảnh cáo Nhan Như : "Chuyện này tùy vào suy nghĩ của Tiểu Mễ, tôi coi như xong, về sau đừng để cho tôi phải nhìn thấy mặt của cô nữa, mau trở về nước Mỹ của cô đi."

Đông Nhật Dương một thân đàn ông phong độ lại bị cái trò đùa dai của Nhan Như làm cho mất hết, anh bây giờ chỉ muốn bà xã của mình cách xa cô ta một chút.

"Nhật Dương, làm sao anh có thể nói với Nhan Như như vậy." Anh nặng lời với Nhan Như như vậy khiến Thủy Y Mễ sinh áy náy.

"Không sao cả, tôi ngày mai sẽ về nước Mỹ, về sau có thể cũng không còn cơ hội gặp lại đâu." Nhan Như vô tình nhún vai.

"Thế thì tốt." Dứt lời, anh dắt tay của vợ đi ra ngoài.

"Thủy Y Mễ, nhớ cam kết của cô nha." Nhan Như hướng hai người phía sắp đi tới cửa hô: " Đông Nhật Dương, hi vọng anh sẽ thích quà tặng cuối cùng của tôi.”

Trả lời cô là tiếng đóng cửa lớn, cho nên anh không thấy nụ cười giảo hoạt của Nhan Như

"Em hứa hẹn với cô ta cái gì?" Đông Nhật Dương vừa đi vừa hỏi.

"Ách...... Không có gì, đây là bí mật của tụi em." Thủy Y Mễ cực kỳ may mắn, vì anh đi ở phía trước nên không thấy được vẻ mặt chột dạ của cô.

"Hừ......" Đông Nhật Dương hừ lạnh một tiếng, không hỏi thêm.

Thủy Y Mễ an tâm thở ra một hơi, nguy hiểm thật!

Vậy mà, Đông Nhật Dương rất nhanh sẽ biết đáp án.

"Trở về rồi." Quản gia từ ngoài cửa chạy vào nhà báo cáo, "Thiếu gia mang theo thiếu phu nhân trở lại."

Vợ chồng Nhà họ Đông cùng Đông Nguyệt Nha vội vàng đứng lên, hướng cửa nhìn đến, liền thấy Đông Nhật Dương dắt Thủy Y Mễ đi vào.

"Y Mễ, con không có sao chứ?" Ba Đông tiến lên đón hỏi.

"Ba, con không sao, để cho mọi người lo lắng rồi, thật xin lỗi." Thủy Y Mễ xấu hổ mà cúi thấp đầu, nhìn thấy bọn họ vẻ mặt kích động, lo lắng vì mình thì không khỏi cảm thấy hối hận.

"Không có việc gì là tốt." Ba Đông cười an ủi.

"Trở lại là được rồi." Mẹ Đông sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, "Con cũng mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Đông Nguyệt Nha đứng bên cạnh mẹ muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh trai thì cô vẫn là không có can đảm nói ra lời.

"Chúng ta trở về phòng thôi." Đông Nhật Dương không cho Thủy Y Mễ tiếp tục ở đây hàn huyên nói chuyện nữa, trực tiếp kéo cô đi lên lầu.

"Từ khi nào anh lại trở nên không có lễ phép như vậy rồi hả ?" Đi theo phía sau, Thủy Y Mễ nhíu đôi mày thanh tú, đối với người đàn ông còn đang tức giận trước nói.

"Đây cũng là bởi vì em đó." Đông Nhật Dương tức giận quay đầu nhìn cô chằm chằm, người phụ nữ này còn dám nói không phải là do mình.

Thủy Y Mễ nhất thời cứng họng, cô tự biết mình đuối lý, cho nên lại không dám lên tiếng, ngoan ngoãn bị anh kéo về phòng......

Chính bản thân Đông Nhật Dương cũng không thể tin được, mấy ngày nay anh vì cô mà lo lắng đề phòng, thật vất vả mới đem được cô an toàn trở lại trong ngực của anh, rốt cuộc có thể hảo hảo mà ôm cô rồi, thế nhưng cái người không biết điều này lại cự tuyệt, hơn nữa còn cho anh một cái lý do "đáng ghét" như vậy.

"Em nói lại lần nữa?" Anh hung tợn nhìn cô chằm chằm.

"Em...... Đồng ý với Nhan Như một tháng không thể làm “chuyện đó” với anh rồi!" Thủy Y Mễ rụt cổ lại, nhắm mắt đem lời nói lại một lần.

"Thủy Y Mễ!" Đông Nhật Dương rống to, "Em là heo sao? Chuyện như vậy cũng có thể đồng ý ?"

Ô, anh thật là đáng sợ a! Xem ra so với lúc trước ở khách sạn lúc còn kinh khủng hơn gấp mười lần, cô không cần đợi ở chỗ này á, nhưng cô lại không có can đảm để đi, Nhan Như tại sao lại muốn điều kiện này chứ...... Thủy Y Mễ ở trong lòng âm thầm lầu bầu nói.

"Tụi em có giao dịch, chỉ cần cô ấy có thể làm cho anh nói yêu em, em liền phải đồng ý với cô ấy một điều kiện, em không thể nói mà không giữ lời." Thủy Y Mễ nho nhỏ kiên trì nói.

"Em......" Đông Nhật Dương đã bị cô làm cho tức giận đến mức nói không ra lời, "Em trực tiếp hỏi thẳng anh là được rồi, còn làm ra được nhiều chuyện như vậy, quay về lại còn bị cô ta đùa bỡn một lần nữa."

"Em đã hỏi anh a, không phải là anh không trả lời sao." Thủy Y Mễ cô thật oan uổng, anh tại sao có thể đổ tội cho cô đây?