Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Mô Tả:

Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.

Chương 41: Anh căm tức

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình  có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình .  và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình  như vậy nhé.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Đông Nhật Dương ôm trán, ngửa mặt lên trời thở dài, anh làm sao lại yêu cái người phụ nữ ngốc này đây? Ông trời, có phải ông nghĩ anh rất thư thái, cho nên phái cô xuống hành hạ anh sao?

Anh căm tức nhìn người phụ nữ giống như đà điểu trước mặt, tức giận kéo cô vào trong ngực, nâng cằm cô lên thô lỗ hôn.

Hừ, cô muốn tuân thủ cam kết, cũng phải xem anh có nguyện ý hay không?

"Ưmh......" Thủy Y Mễ đôi tay giùng giằng vỗ vào lồng ngực vững như đá của anh.

Thủy Y Mễ cố gắng giãy giụa, nhưng không thấy hiệu quả, môi cô... bị anh mút lấy, phần lưỡi bị anh dùng sức cuốn lấy, giữa răng môi đều là mùi của anh, anh thuần thục chiếm đoạt, hô hấp của cô dần dần trở nên hỗn độn.

"Không...... không thể......" Từ khóe miệng cô bật ra mấy chữ mơ hồ không rõ, Đông Nhật Dương rất tự giác coi thường, làm như không nghe thấy.

"Bảo bối, chẳng lẽ em không muốn?"

Đông Nhật Dương không để ý tới cô giãy giụa, kịch liệt hôn, ngọn lửa cuồng nhiệt xâm lược, hình như hận không thể lập tức đem cô ăn vào trong bụng, bàn tay lớn mật xoa xoa ngực cô, sau đó trực tiếp luồn thẳng vào hai bầu ngực, ngón tay liên tục vân vê.

"Ưm......" Thủy Y Mễ không nhịn được rên rỉ.

"Không......" Bỗng dưng, cô dùng sức đẩy anh ra, ngay sau đó tránh ra khỏi nơi tay anh có thể với đến.

"Không thể, em đã đồng ý với Nhan Như rồi." Chuyện đã cam kết thì không thể để mất lòng tin với người ta, "Trong vòng một tháng anh tuyệt đối không được đụng đến em, nếu không em liền về nhà ở." :)2

"Em......" Đông Nhật Dương hít sâu, áp ngọn lửa tình dục trong cơ thể xuống, cắn chặt răng nói: "Được, anh không động vào em, cho nên em không được len lén chạy về nhà, biết không?"

"Nếu anh đồng ý, em sẽ không về a." Thủy Y Mễ dĩ nhiên nói.

"Em muốn đi tắm." Cô vội vàng kiếm cớ chạy trốn, tránh việc lại bị anh tóm lại, đến lúc đó cũng không biết mình còn có thể giữ nổi hay không.

Đông Nhật Dương nhìn cô gái nhỏ hoảng hốt trốn chạy, trong lòng vừa giận vừa hờn.

Nhan Như đáng chết, thế nhưng cho anh một chiêu độc! Khó trách lúc gần đi, cô ta lại nói như vậy, thì ra đó cũng là trò hay cô ta bày ra? Cô ta đã sớm biết anh bị Thủy Y Mễ “ăn” cho nên mới nói lên yêu cầu như thế, xem ra lần này, anh không phải thua trên tay Nhan Như, mà là thua trên tay Thủy Y Mễ ngốc nghếch này.

Thủy Y Mễ xin phép tòa sọan nghỉ một thời gian để tập trung nghiên cứu thực đơn cho Ngự Trù Phường.

"Thùng thùng" tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến

"Mời vào." Thủy Y Mễ đang nằm lỳ ở trên giường đọc bản thảo bình luận về thức ăn ngon từ nhiều năm trước của mình..... Cô ngẩng đầu nhìn lên, "Nguyệt Nha?"

Cô vội vàng từ trên giường bò dậy, "Sao cô lại tới đây?"

"Tôi...... Là xem cô có sao hay không?" Đông Nguyệt Nha không được tự nhiên nói: "Thật xin lỗi."

"Tại sao cô lại xin lỗi tôi, tôi không sao a!"

Chuyện của Nhan Như với cô, Đông Nhật Dương cũng không có nói ra, cho nên Đông Nguyệt Nha vẫn còn vì thế mà cảm thấy khó nghĩ.

"Là tôi gọi điện thoại cho chị Nhan Như, là tôi nói chị ấy trở về chia rẽ cô và anh tôi." Đông Nguyệt Nha một hơi nói ra mọi chuyện.

"Nguyệt Nha, cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại ghét tôi như vậy không?" Thủy Y Mễ nhìn cô khó hiểu, hy vọng có thể biết được đáp án.

"Cô còn nhớ rõ Hà học trưởng không?" Cuối cùng Đông Nguyệt Nha cũng đem nguyên nhân nói ra.

"Lúc mới vào đại học tôi rất thích anh ấy, mọi thứ của cô không bằng tôi nhưng anh ấy lại thích cô, điều này khiến cho tôi rất bị đả kích, càng làm cho tôi ghét cô hơn chính là cô lại vì một cái bánh ngọt mà đồng ý với người khác sẽ không tiếp nhận học trưởng! Cô có biết lúc đó tôi hận cô bao nhiêu không, người tôi phải rất cố gắng để có được thì trong mắt cô lại chẳng bằng mấy cái bánh ngọt!”

"Tôi...... Thật xin lỗi." Mặc dù cô đã không nhớ rõ người học trưởng kia mặt mũi thế nào rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu Đông Nguyệt Nha một lời xin lỗi.

Ai, chuyện như vậy giống như sau này lại cũng xảy ra mấy lần, nhưng cô không ngờ như vậy lại gián tiếp mang đến tổn thương cho người khác.

"Nguyệt Nha, tôi thật sự là không biết như vậy sẽ làm cho cô bị tổn thương, thật đó."

"Thôi, thật ra thì chuyện đó cũng đã qua nhiều năm rồi, tôi ghét cô, chỉ là bởi vì không muốn thừa nhận tôi thua cô." Đông Nguyệt Nha trải qua chuyện này cũng đã nghĩ thông suốt, bản thân cô thật sự lòng dạ quá hẹp hòi, không trách được anh trai lại tức giận đến như vậy, "Về sau tôi sẽ không nhằm vào cô nữa, tôi thừa nhận cô là chị dâu của tôi rồi."

"Có thật không?" Thủy Y Mễ vui mừng nhảy lên.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình  có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình .  và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình  như vậy nhé.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

"Đừng vui mừng quá sớm, không phải tôi sẽ gọi cô là chị dâu, như vậy nghe kỳ lắm." Họ rõ ràng cùng năm sinh, cô thật sự không kêu như vậy được.

"Thật đáng tiếc nha." Thủy Y Mễ bĩu môi đáng tiếc nói: "Chỉ cần cô nguyện ý tiếp nhận tôi...Tôi cũng đã rất vui vẻ rồi."