Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Mô Tả:

Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.

Chương 32: Đóng cửa lại

"Bà xã, chúng ta cùng nhau tắm uyên ương thôi." Anh mập mờ đá lông nheo với cô, trêu đùa nói.

"A......" Thủy Y Mễ còn chưa có phản ứng kịp liền bị anh ôm vào phòng tắm.

Đóng cửa lại, ngăn cách tiếng quát tháo nhiệt tình bên trong......

---

 

Thủy Y Mễ đang vùi đầu đánh bài bình luận, đột nhiên bị đồng nghiệp vỗ vào bả vai một cái.

"Chuyện gì?" Cô từ máy tính ngẩng đầu hỏi đồng nghiệp trước mặt, tốt nhất là cô nên có chuyện quan trọng.

"Bên ngoài có người tìm cô." Nữ đồng nghiệp bất đắc dĩ nhún nhún hai vai, chỉ chỉ ngoài cửa.

Thủy Y Mễ buồn bực dừng công việc lại đi ra ngoài, đi ra hành lang nhìn chung quanh một chút, không có phát hiện gương mặt quen thuộc nào.

"Cô chính là Thủy Y Mễ?" Phía sau cô đột nhiên vang lên một âm thanh xa lạ.

Thủy Y Mễ xoay người lại, thấy đứng trước mặt là một người mặc váy dài bồng bềnh, rất giống tiên nữ.

"Cô là?"

"Tôi tên là Nhan Như, không biết cô có thời gian thời gian hay không, cùng tôi uống ly cà phê nhé?" Người đẹp ánh mắt kín đáo, cười một tiếng.

"À...... được." Thủy Y Mễ ngây ngốc gật đầu, sau đó bất tri bất giác đi theo người ta đi tới quán cà phê bên cạnh công ty.

"Tôi...... hình như không biết cô?" Cô hiện tại mới nghĩ đến vấn đề này, không khỏi chần chừ.

"A, cô thật đáng yêu." Nhan Như cười cười quan sát người đối diện, xem ra đây đúng là cô gái ngu ngốc.

"Cám ơn." Thủy Y Mễ ngại ngùng gãi gãi đầu, "Cô cũng thật xinh đẹp nha."

Cô cho là Đan Thanh đã đẹp lắm rồi, không ngờ cô gái trước mắt này so Đan Thanh còn phải đẹp hơn một phần.

"Cám ơn, đáng tiếc Nhật Dương lại không yêu người đẹp như tôi." Nhan Như cười đến hết sức ưu nhã, cũng không có đùa cợt ở bên trong, giống như là ở trần thuật sự thật mà thôi.

======= tiểu thuyết hay ====== Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình làm người ta quên đi lo lắng.Tống Thái Tông mỗi ngày đều đọc hai quyển sách Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, nếu một ngày bận việc triều chính thì ngày hôm sau sẽ đọc gấp đôi.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

 

"Cô biết Nhật Dương?" Nghe được cô gái đó cũng biết chồng mình, trong lòng của Thủy Y Mễ có một chút là lạ, "Hai người là...... quan hệ thế nào?"

"Anh ấy không có đề cập về tôi với cô sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Như đột nhiên ảm đạm không có ánh sáng, "Đúng vậy, anh ấy làm sao có thể cùng người khác nhắc tới người không quan trọng như tôi đây?"

"Cô...... không sao chứ?" Chẳng biết tại sao, Thủy Y Mễ nghe ra trong lời nói của cô có một chút bi thương.

"Muốn biết giữa chuyện giữa tôi và anh ấy không?" Nhan Như bưng cà phê lên nhấp một ngụm, mùi vị khổ sở tràn đầy khoang miệng cô.

Thủy Y Mễ ngồi thẳng lưng, giống như là học sinh nghiêm túc nghe cô ấy nói liên tục.

"Tôi với Nhật Dương là bạn thời đại học, từ lúc bắt đầu vào đại học tôi vẫn theo đuổi anh ấy. Dần dà, trong mắt người ngoài, chúng tôi chính là một đôi, nhưng là tôi biết Nhật Dương đối với tôi vẫn rất khách khí, luôn luôn giữ vững khoảng cách nhất định, giống như cách anh ấy đối xử với những người khác. Có thể vì mặt mũi của tôi nên anh ấy không phủ nhận lời đồn đại của người ngoài, tôi tranh thủ cơ hội này ở trước mặt người ngoài cố gắng diễn vai bạn gái của Nhật Dương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi nghĩ mình vẫn còn có cơ hội nên chủ động thổ lộ với anh ấy." Nhan Như dừng lại, "Muốn biết anh ấy trả lời tôi thế nào không?"

Thủy Y Mễ do dự gật đầu một cái.

Nhan Như cười khổ một tiếng, nói tiếp: "Anh ấy trực tiếp cự tuyệt tôi, anh ấy nói đối với tôi không có cảm giác nào."

"Nhan tiểu thư......" Thủy Y Mễ không biết nên an ủi cô ấy thế nào.

"Cô thật hạnh phúc, anh ấy đồng ý cưới cô, chắc hẳn là anh ấy yêu cô." Nhan Như liếc nhìn cô một cái, hâm mộ nói.

"Cô đừng khổ sở." Cô vươn tay cầm tay Nhan Như, "Đông Nhật Dương không thích cô là do anh ấy không phải là chân mệnh thiên tử của cô."

"A, cô thật đơn thuần thiện lương." Hảo cảm của Nhan Như đối với cô không khỏi tăng lên, "Nếu đột nhiên có một cô gái chạy tới nói thích chồng mình, người bình thường sẽ hung hăng mắng lại, nhưng cô lại ngược lại an ủi tôi, thật là không thể tưởng tượng nổi."

"Đây cũng không phải lỗi của cô." Thủy Y Mễ nhận xét.

"Nhưng tôi lại có thể biết tại sao Nhật Dương lại yêu cô." Nhan Như cười nhạt nói, ưu nhã bưng cà phê lên uống.

"Anh ta không yêu tôi đâu, chỉ là ưa thích trêu chọc tôi thôi." Thủy Y Mễ thở phì phò, oán thán với cô gái vừa mới quen biết.

"Anh ấy không có nói yêu cô sao?" Nhan Như kinh ngạc nhếch đôi mày thanh tú lên.

"Không có, mỗi lần luôn là lừa tôi nói, nhưng anh ta thì lại không nói với tôi lần nào." Nói đến đây, Thủy Y Mễ liền cảm thấy căm giận bất bình.

"Đúng là tác phong của anh ấy." Đừng thấy bề ngoài Đông Nhật Dương là mười phần đàn ông, trong xương tủy của anh cũng có chủ nghĩa đàn ông đấy.

"Tại sao đột nhiên cô lại tới tìm tôi?" Cái vấn đề này từ đầu đến giờ vẫn quấy nhiễu Thủy Y Mễ, vì vậy cô hỏi ra.