Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.
Chương 30: Không có chuyện
"Nhưng......" Đông Nguyệt Nha còn muốn nói thêm, thì bị mẹ Đông kịp thời ngăn lại.
"Nguyệt Nha con bớt nói vài câu đi." Mẹ Đông nói khẽ với con gái: "Không nên chọc cho anh con tức giận."
"Không có chuyện gì." Thủy Y Mễ kéo nhẹ ống tay áo anh, dịu dàng nói nhỏ.
"Mẹ tốt nhất nên trông coi nó, nếu cứ như vậy, sợ rằng về sau sẽ không ai dám cưới nó đâu." Đông Nhật Dương hừ lạnh một câu, sau đó lôi kéo tay của vợ trực tiếp lên lầu.
"Mẹ xem, anh vì cô ta mà nói con như thế đấy!" Đông Nguyệt Nha tỏ vẻ đáng thương với mẹ mình.
"Được rồi, chuyện này nói tới đó thôi." Mẹ Đông khuyên con gái không nên làm khó Thủy Y Mễ nữa. Trông thấy thái độ vừa rồi của con trai bà đã biết rõ ràng anh đã nhận người vợ này của mình rồi, đã như thế thì người làm mẹ như bà còn có thể nói gì được nữa chứ.
"Nguyệt Nha, con đã nghe mẹ nói rồi đấy, mặc kệ trong thời gian qua con có những ân oán gì với Y Mễ hay con có không thích con bé thì cũng quên hết đi”, Ba Đông hiếm lắm mới ra lệnh cho con gái, "Biết chưa?"
"Không! Con không muốn!" Đông Nguyệt Nha nhìn thấy người nhà tất cả đều bênh vực cho Thủy Y Mễ, không khỏi càng thêm căm tức, "Con rất ghét cô ta!" Gào xong, cô tức giận xông về gian phòng của mình, dùng sức đóng sầm cửa phòng lại.
"Đứa nhỏ này làm sao vậy?" Ba Đông không hiểu nhìn về phía vợ, "Rốt cuộc nó với Thủy Y Mễ có thâm thù đại hận gì, sao lại ghét con bé đến vậy?"
"Ai......" Mẹ Đông bất đắc dĩ thở dài một cái, "Tôi cũng không rõ ràng lắm."
Ba Đông không thể làm gì mà lắc lắc đầu, sau đó nghiêm túc nhìn về phía vợ mình, "Bà xã, bà tiếp nhận Y Mễ rồi hả?"
"Tôi còn có thể phản đối sao?" Thái độ của con trai cứng rắn như vậy, "Tôi không thích nó vì nó không phải là nàng dâu lý tưởng của tôi. Nhưng nếu sau này nó có thể thay đổi thành hợp ý của tôi thì bây giờ tôi sẽ thử tiếp nhận.”
"Bà xã, thật ra thì con bé cũng không có gì là không được, đơn thuần sáng sủa, vừa xứng với con trai quỷ kế đa đoan của chúng ta còn gì.”
"Tóm lại, trong thời gian ngắn tôi sẽ rất khó tiếp nhận." Mẹ Đông bày ra một bộ dáng khó có thể tiếp nhận.
"Bà a, chính là muốn đòi hỏi quá nhiều, ban đầu không phải là bà nói Nhan Như chính là con dâu lý tưởng của bà sao? Nhưng đến cuối cùng thì sao, cô ta đã bỏ rơi Nhật Dương đấy thôi” Ba Đông không nhịn được mà nhắc tới kẻ năm đó cùng con trai yêu đương cuối cùng lại bỏ rơi bỏ rơi con trai ông.
Nhắc tới chuyện này, mẹ Đông tựa như ăn phải Hoàng Liên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
======= tiểu thuyết hay ====== ở Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình ra, bạn đã có thể "vào nhà". Dù đến đó thường xuyên cũng không sao, bất cứ lúc nào bạn muốn đến. Hay muốn rời đi cũng có thể không cần nói lời tạm biệt..."Đây là cách thu nhận kiến thức đơn giản nhưng sáng giá nhất!=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Ban đầu, bà rất coi trọng Nhan Như, không ngờ con trai lại bị cô ta bỏ rơi, còn đi khắp nơi rêu rao rằng con trai bà bị người ta vứt bỏ. Chuyện này cũng làm cho bà trở thành đề tài nói chuyện của mấy vị quý phu nhân rảnh rỗi lúc đi uống trà chiều. Khiến bà suốt một thời gian dài không dám ra khỏi cửa..
"Đang yên đang lành tại sao muốn nhắc tới cô gái kia?" Mẹ Đông cau mày không vui nói.
"Tôi là nói cho bà biết, thay vì tìm nàng dâu lý tưởng, còn không bằng cô con dâu mà con trai mà thương yêu." Ba Đông giảng đạo lý cho vợ.
Mẹ Đông im lặng không nói, nghĩ tới lời của chồng.
"Tôi sẽ thử tiếp nhận nó." Mẹ Đông cuối cùng cũng mở miệng bảo đảm nói.
Ba Đông không tiếp tục nói thêm gì nữa, ông biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của vợ ông rồi.
Mà lúc này Đông Nguyệt Nha đang ngồi trong phòng mình càng nghĩ càng tức giận, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái danh thiếp, dựa theo con số danh thiếp, Đông Nguyệt Nha thử bấm.
"Hello?" Chỉ chốc lát sau, bên đầu kia điện thoại vang lên âm thanh của một cô gái.
Đông Nguyệt Nha nắm chặt ống nghe, đang giùng giằng xem có nên nói chuyện hay không.
"Hello?" Giọng nữ lần nữa truyền đến.
"Chị Nhan Như, là em, Nguyệt Nha." Đông Nguyệt Nha rốt cuộc mở miệng, nhẹ giọng nói với người trong điện thoại.
"Nguyệt Nha?" Cô gái kia kinh ngạc không thôi, "Thật là em sao? Đã lâu không gặp, em có khỏe không?"
"Chị Nhan Như, chị ở nước Mĩ có khỏe không?" Đông Nguyệt Nha khách khí hỏi thăm.
"À, vẫn thế cả thôi, chị mới đi làm về."
"Chị Nhan Như, chị bây giờ có bạn trai chưa?" Đông Nguyệt Nha vẫn là đem lời muốn hỏi nhất nói ra ngoài.
"Em...... sao lại hỏi cái này?" Điện thoại đầu kia cô gái rõ ràng ngẩn người một chút.
"Anh em kết hôn rồi." Đông Nguyệt Nha đem tin tức quan trọng này nói cho cô gái biết, "Nhưng là kết thân."
Đối phương không nói gì, chỉ là nghe.
"Chị Nhan Như, nếu như chị vẫn thích anh ấy, vậy thì trở lại đoạt anh ấy lại đi." Đông Nguyệt Nha động viên cô, "Mặc dù em không biết chị tại sao bỏ rơi anh ấy, nhưng em tin tưởng chị còn yêu anh."