BẢN THẢO TÌNH YÊU

BẢN THẢO TÌNH YÊU

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bản Thảo Tình Yêu _mang đến ý vị Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng ta .Hãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.

Chương 110 : Vậy em có nhớ anh không?

Đồ ăn Lan Ninh mang tới không nhiều, những món này, cô vốn định để hôm sau mang tới công ty làm bữa trưa. Giờ bị Ngôn Nho Ngữ tiêu diệt sạch sẽ, trưa mai cô đành phải xuống tầng mua cơm hộp vậy.

Sau khi ăn no, tinh thần Ngôn Nho Ngữ trở nên phấn chấn hơn nhiều, Lan Ninh thu dọn hộp cơm trên bàn, chuẩn bị mang về rửa.

“Em để ở đây đi, lát nữa anh rửa.”

Lan Ninh nhướng mày, vui sướng nói, “Ồ, phiền anh rồi, tối mai em tới lấy”.

“Ừm, tối mai anh nấu cơm, em qua đây ăn nhé.”

 

======= tiểu thuyết hay ====== ở Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình ra, bạn đã có thể "vào nhà". Dù đến đó thường xuyên cũng không sao, bất cứ lúc nào bạn muốn đến. Hay muốn rời đi cũng có thể không cần nói lời tạm biệt..."Đây là cách thu nhận kiến thức đơn giản nhưng sáng giá nhất! =======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Lan Ninh nhớ ngày mai, anh sẽ tham dự buổi họp báo ra mắt dự án điện ảnh Diễn viên, bèn xác định với anh, “Ngày mai anh rảnh rỗi sao? Hẳn phải chuẩn bị rất nhiều việc cho buổi họp báo chứ nhỉ?”.

Nhắc tới buổi họp báo, Ngôn Nho Ngữ lại có phần bực dọc, “Buổi họp báo được tổ chức vào sáng mai, buổi trưa có lẽ mọi người sẽ cùng nhau đi ăn, chiều anh về”.

Lan Ninh đăm chiêu “ồ” một tiếng, “Nói như vậy, ngày mai anh được gặp Mạc Thiên Vương rồi!”.

Vẻ mặt cô bỗng trở nên kích động, giọng nói to hơn bình thường.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, mỉm cười nói, “Cho nên?”.

“Cho nên gì cơ? Có thể gặp được Mạc Thiên Vương rồi, anh còn muốn ‘cho nên’ cái gì nữa!”, cơn sóng lòng trào dâng, đây có lẽ là dịp Lan Ninh được gián tiếp gần Mạc Trăn trong cuộc đời này, “Anh xin chữ ký của anh ấy giúp em được không?”.

“Không thể”, Ngôn Nho Ngữ từ chối thẳng thừng.

Lanh Ninh: “…”.

Cô chẹp miệng một tiếng, độ nhiệt tình bỗng giảm đi đáng kể, “Không thể thì thôi”. Cùng lắm lần tới khi Mạc Trăn phát hành ảnh có chữ ký hay đĩa nhạc có chữ ký, cô đi tranh cướp nhanh một chút là được rồi.

“Không còn sớm nữa, em về trước đây.”

Lan Ninh từ sofa đứng dậy, định đi ra ngoài, Ngôn Nho Ngữ kéo lấy cổ tay cô, ngước mắt nhìn cô, “Có cần anh tiễn em không?”.

Lan Ninh trề môi, “Gần như thế này, có gì phải tiễn cơ chứ…”.

“Em cũng nói là không còn sớm nữa, anh vẫn nên đưa em về thì hơn”. Dứt lời, anh đứng dậy, kéo tay Lan Ninh ra ngoài cửa.

Khoảng cách giữa nơi hai người ở không xa, chỉ đi bộ vài phút là đến. Khi họ đứng dưới tầng, Lan Ninh buồn cười nhìn anh, “Đây là vận động tiêu cơm sau bữa ăn?”.

Ngôn Nho Ngữ im lặng một lát, mím môi nhìn cô, “Vốn dĩ mấy ngày vừa qua anh đều dành thời gian sửa kịch bản, không cảm thấy nhớ em nhiều lắm. Nhưng hôm nay gặp em rồi, anh mới phát hiện ra, mình nhớ em biết bao”.

Lan Ninh: “…”.

Kỹ năng nói lời yêu thương của anh muốn khởi động là khởi động được ngay, thật khó lòng đề phòng.

Lan Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sáng rỡ nhìn Ngôn Nho Ngữ, “Anh nói như vậy là muốn bảo em nói, em cũng rất nhớ anh sao?”.

“… Vậy em có nhớ anh không?”

“Anh đoán xem.”

“Có nhớ, nếu không, em sẽ không tích cực chạy tới đưa cơm cho anh như thế này.”

Lan Ninh mím môi cười, “Thôi được rồi, thành toàn cho anh, em nhớ anh”.

Ngôn Nho Ngữ cũng cười, khóe miệng bỗng cong lên, thắp sáng cả bầu trời đêm.

Lan Ninh gạt tay anh ra, chạy nhanh vào tòa nhà.

***

Ngày hôm sau đi làm, mọi người đều hào hứng thảo luận về buổi họp báo phim điện ảnh sẽ được tổ chức trong hôm nay. Lan Ninh chốc chốc lại lướt Weibo, quan tâm đến từng thông tin cập nhật mới nhất của buổi họp báo.

Tại buổi họp báo, Ngôn Nho Ngữ vận bộ vest màu đen bị người phụ trách của công ty điện ảnh chặn lại, “Thầy à…”.

Đối phương muốn nói lại thôi, Ngôn Nho Ngữ nhướng mày nhìn anh ta, “Sao vậy?”.

“Ừm… thầy có thể bỏ khẩu trang ra không?” Người phụ trách khó khăn mở miệng. Trước giờ thầy Hạnh Tâm chưa từng để lộ ảnh của mình, điều này anh ta biết, anh ta cũng tôn trọng đời tư của anh. Nhưng, nhưng… làm gì có ai tới tham dự họp báo phim điện ảnh lại đeo khẩu trang chứ! Đặc biệt khi bộ vest cao cấp nhìn đường cắt là biết ngay được đặt may, lại phối cùng với chiếc khẩu trang to đùng…

Quả thực lố bịch hết sức, giống kẻ biến thái hết sức!

Ngôn Nho Ngữ nghe anh ta nói xong liền chau mày, “Vậy mặt tôi, chẳng phải sẽ lộ ra ngoài sao?”.

… Chúng tôi vốn muốn thầy lộ mặt mà!

Người phụ trách vận dụng tố chất nghề nghiệp cực kỳ tốt, cười xòa một cách khó khăn, đáp, “Tôi tưởng, khi thầy đồng ý tham dự buổi họp báo, đã chuẩn bị tốt tâm lý cho việc công khai tướng mạo thực trước bàn dân thiên hạ rồi chứ”.

Ngôn Nho Ngữ nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, “Anh suy ra kết luận này bằng cách nào thế? Quả thực do không từ chối được, nên tôi mới đồng ý tới thôi”.

Người phụ trách: “…”.

Các tác giả viết truyện đều có một vài nét tính cách cổ quái, đặc biệt là mấy tác giả nổi tiếng, anh ta hiểu.

Nhưng hôm nay, bất luận thế nào cũng không thể để thầy Hạnh Tâm đeo khẩu trang lên sân khấu được! Nếu không, đầu đề trang báo ngày mai tuyệt đối không phải buổi họp báo, mà là chiếc khẩu trang trên mặt thầy Hạnh Tâm!

“Thầy à, có tác giả bởi tướng mạo không được như ý, nên mới không chịu lộ diện, sợ độc giả của mình vỡ mộng. Nhưng ngoại hình của thầy không thua kém gì ngôi sao nổi tiếng, tại sao không chịu để lộ tướng mạo của mình chứ?”.

Ngôn Nho Ngữ nói, “Chính là vì tôi sợ mình quá đẹp trai, làm họ chỉ quan tâm tới mặt mũi của tôi, mà không quan tâm tới tác phẩm của tôi”.

Người phụ trách: “…”.

Hình như rất… rất có lý thì phải.

======= tiểu thuyết hay ====== Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình làm người ta quên đi lo lắng.Tống Thái Tông mỗi ngày đều đọc hai quyển sách Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, nếu một ngày bận việc triều chính thì ngày hôm sau sẽ đọc gấp đôi. =======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Anh ta cười gượng mấy tiếng, “Thầy à, tôi cho rằng so với gương mặt của thầy, tác phẩm của thầy cũng không hề kém cạnh, quả thực thầy đã lo bò trắng răng ròi”.

Người phụ trách khuyên bảo hết nước hết cái những năm phút, quyết tâm muốn anh tháo khẩu trang ra. Ngôn Nho Ngữ tranh luận với anh ta lâu như vậy, lòng nhẫn nại đã cạn kiệt. Anh đi tới một bên, lấy điện thoại ra gọi cho Lan Ninh.

Lúc này, Lan Ninh đang đọc bản thảo, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, chỉ quét mắt qua nhìn màn hình một cái.

Ba chữ “Ngôn cẩu khốn” làm cô lóa mắt.

Từ khi đặt cho Ngôn Nho Ngữ cái tên này, mỗi lần nhận điện thoại từ anh, cô đều cảm thấy vui vẻ hết sức.

Cô cầm điện thoại lên, khóe miệng mang theo nụ cười, “Thầy à, có chuyện gì thế? Lúc này không phải thầy đang ở buổi họp báo sao?”.

“Ừm”, giọng nói của Ngôn Nho Ngữ qua khẩu trang ồm ồm truyền tới, “Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi, nhưng người phụ trách cứ bắt anh phải tháo khẩu trang”.

Lan Ninh: “…”.