BẢN THẢO TÌNH YÊU

BẢN THẢO TÌNH YÊU

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bản Thảo Tình Yêu _mang đến ý vị Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng ta .Hãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.

Chương 112 : Bà xã

Ngôn Nho Ngữ: Như vậy không phải rất tốt sao? Chúc mừng, cuối cùng em đã trở nên nổi tiếng rồi o(n_n)o~

Lan Ninh: :)

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Lan Ninh: Được, cho anh vào danh sách đen, tạm biệt. ^_^

Hàng lông mày của Ngôn Nho Ngữ giật giật, mới như vậy đã muốn cho anh vào danh sách đen ư? Có phải em đã quá nhạy cảm rồi không?

Ngôn Nho Ngữ: Em cũng ấu trĩ quá nhỉ?

[Tin nhắn đã gửi đi, nhưng đối phương từ chối nhận]

Ngôn Nho Ngữ: “...”.

Không ngờ Lan Ninh đã cho anh vào danh sách đen thật rồi?! Sao anh không dự liệu được tình tiết sẽ tiến triển như thế này nhỉ…

Ngôn Nho Ngữ không hết hy vọng, lại gửi tin nhắn tiếp lần nữa, “Biên Biên ~o(n_n)o~”.

[Tin nhắn đã gửi đi, nhưng đối phương từ chối nhận]

Ngôn Nho Ngữ: “...”.

Anh mím môi, định đi đánh một giấc ngủ trưa.

15 giờ 37 phút.

Ngôn Nho Ngữ: Bà xã ơi ~

[Tin nhắn đã gửi đi, nhưng đối phương từ chối nhận]

16 giờ 21 phút.

Ngôn Nho Ngữ: Em yêu à!

[Tin nhắn đã gửi đi, nhưng đối phương từ chối nhận]

17 giờ 49 phút.

Ngôn Nho Ngữ: Moa moa ~

[Tin nhắn đã gửi đi, nhưng đối phương từ chối nhận]

Sau khi nấu cơm tối xong, Ngôn Nho Ngữ cầm điện thoại lên chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lan Ninh một lần nữa.

 

Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.

Mắt Ngôn Nho Ngữ rực sáng, anh bỏ điện thoại xuống, đi tới mở cửa.

Người đứng ngoài cửa quả nhiên là Lan Ninh, Ngôn Nho Ngữ thở phào một hơi, cười với cô, “Anh còn tưởng em định không qua ăn nữa cơ”.

Lan Ninh hừ một tiếng, “Em chỉ tới lấy hộp cơm thôi!”.

Ngôn Nho Ngữ chỉ cười, nghiêng người để cô vào. Hồi nãy đứng ở cửa, Lan Ninh đã ngửi thấy mùi gà kho khoai môn. Sau khi bước vào, quả nhiên cô đã nhìn thấy một đĩa gà kho khoai môn trên bàn ăn của Ngôn Nho Ngữ.

Cô ngẩn ngưởi, nghiêng đầu nhìn Ngôn Nho Ngữ với vẻ kinh ngạc, “Anh nấu món gà kho khoai môn?”.

Ngôn Nho Ngữ nhướng mày đắc ý, “Đúng thế, anh đã học cách làm từ mẹ em đấy, không sai một li”.

Tai Lan Ninh nóng rần, nhưng cô vẫn cố gắng đanh mặt lại, “Hừ, chỉ nói thôi có tác dụng gì, phải nếm thử mùi vị mới biết được”.

Ngôn Nho Ngữ đưa cho cô một đôi đũa, “Vậy em nếm thử đi”.

Lan Ninh cẩn thận gắp một miếng khoai lên, miếng khoai mềm nhuyễn làm cô không dàm mạnh tay quá.

“Anh vừa mới nấu xong, cẩn thận nóng”, Ngôn Nho Ngữ ở bên cạnh nhắc nhở.

Lan Ninh thổi vài hơi, rồi mới cho miếng khoai vào miệng. Vẫn là cảm giác mềm mềm, tới miệng đã tan ra, quả thực rất giống với phiên bản do mẹ cô làm.

“Thế nào?”, có vẻ Ngôn Nho Ngữ rất tự tin vào tác phẩm của mình, anh hơi nhướng mày nhìn cô.

“Xem như anh đã đạt tiêu chuẩn rồi”. Lan Ninh ngoài mặt ra vẻ không để tâm, nhưng lại không kìm nén được gắp thêm miếng khoai nữa.

Ngôn Nho Ngữ thấp giọng cười, rồi xới hai bát cơm, Lan Ninh ngồi xuống ghế, nhìn người ngồi phía đối diện nói, “Anh tốn công học làm món gà kho khoai môn như thế này, không sợ em không qua ăn sao?”.

“Có hơi lo lắng.”

“Ồ? Vậy sao anh không gọi điện cho em?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cai, nói, “Anh sợ nếu gọi điện cho em, em sẽ cho cả số di động của anh vào danh sách đen”.

“…Ha ha”, Lan Ninh không nhịn được cười. Ngôn Nho Ngữ thấy cô cười một tràng, bỗng đứng dậy đi về phía phòng khách. Lan Ninh nhìn về phía ấy, “Anh làm gì thế?”.

Ngôn Nho Ngữ cầm một tờ poster được cuộn tròn, quay trở lại, “Không phải em muốn xin chữ ký của Mạc Trăn à?”.

Anh mở tờ poster ra, bên trong là hình ảnh tuyên truyền của phim điện ảnh Diễn viên, góc dưới bên phải có chữ ký bằng bút marker màu đen của Mạc Trăn.

“Chữ ký của Mạc Trăn thật này!”, Lan Ninh kích động đứng lên, muốn giật lấy tấm poster từ tay Ngôn Nho Ngữ, ai ngờ anh thu tay về, giấu ra sau lưng.

Lan Ninh cướp trượt, bất mãn ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Nho Ngữ, “Anh có ý gì? Đem em ra mua vui sao?”.

Ngôn Nho Ngữ nói, “Vốn có lòng tốt xin chữ ký giúp em, nhưng em lại cho anh vào danh sách đen”.

Lan Ninh chớp chớp mắt, tỏ ý đẻ anh tiếp tục. Ngôn Nho Ngữ không nói gì, chỉ quẳng cho cô một ánh mắt “Em hiểu nên làm thế nào rồi đấy”.

Lan Ninh chun mũi, lấy điện thoại ra, hủy bỏ tên của Ngôn Nho Ngữ trong danh sách đen.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Giờ được rồi chứ?”, cô giơ điện thoại huơ huơ trước mặt Ngôn Nho Ngữ. Anh không đưa poster cho cô ngay, mà lấy điện thoại trong túi quần ra, gửi tin nhắn cho cô.

Ngôn Nho Ngữ: Bà xã ~

Lần này đã không còn xuất hiện hàng chữ khiến người ta bực dọc kia nữa. Ngôn Nho Ngữ gật đầu hài lòng.

Lan Ninh nhìn hai chữ anh gửi tới, mặt đỏ bừng, lại lẩm bẩm, “Anh gọi linh tinh gì thế?”.

Ngôn Nho Ngữ chớp mắt, đưa điện thoại của mình tới trước mặt cô, “Anh không chỉ gọi bà xã không thôi đâu”.

Lan Ninh nhìn điện thoại của anh, từng hàng nhật ký trò chuyện trên màn hình hiện lên, cô đọc mà không nhịn được cười.

“Không ngờ anh lại đáng yêu như vậy, ha ha ha”. Lan Ninh phá lên cười, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Ngôn Nho Ngữ khi không gửi ngừng gửi tin nhắn đi nhưng lại liên tục bị đối phương từ chối nhận.

Chắc chắn anh ấm ức lắm, ha ha ha ha ha

“Cười vui vẻ nhỉ, sau này anh nhất định sẽ gọi em là bà xã nhiều hơn”, Ngôn Nho Ngữ nói với giọng bình thản.

Lan Ninh: “…”.