BẢN THẢO TÌNH YÊU

BẢN THẢO TÌNH YÊU

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bản Thảo Tình Yêu _mang đến ý vị Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng ta .Hãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.

Chương 111 : Biên tập viên của tôi nói với tôi như vậy đấy

Cô tiêu hóa câu nói kia của anh một lát, mới làm rõ căn nguyên câu chuyện từ trong câu nói ngắn gọn này, “Ý thầy là thầy chuẩn bị đeo khẩu trang lên sân khấu tham dự buổi họp báo ư?”.

“Ừm.”

“… Thầy thực sự muốn người ta cho rằng, mình là kẻ thần kinh không bình thường sao?”

======= tiểu thuyết hay ======Nhưng không phải ai cũng có cơ hội đi du lịch hàng ngàn dặm đường. Vì vậy may mà có Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, có thể giúp họ ở một chỗ cố định vẫn có thể hiểu thêm về thế giới. =======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====Có thể nói rằng, đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình chính là cách tiếp thu kiến thức thuận tiện và hiệu quả nhất.

“Tại sao đeo khẩu trang lại bị coi là kẻ thần kinh không bình thường? Trước kia cũng có tác giả đeo khầu trang tham gia buổi ký tặng đấy thôi.”

“… Buổi ký tặng có thể giống với họp báo phim điện ảnh à? Chương trình này được tiếp sóng cả nước đấy!”

Ngôn Nho Ngữ mím môi, giọng nói có vẻ căng thẳng theo, “Nếu anh bỏ khẩu trang ra, không phải khan giả cả nước đều sẽ biết tướng mạo của anh thế nào sao? Sau này anh làm sao thoải mái ra ngoài được?”.

Lan Ninh nhướng mày, nói lời an ủi, “Thầy à, thầy nghĩ nhiều rồi, khan giả cả nước đều hướng sự chú ý tới Mạc Trăn, không có ai để tâm tới thầy đâu”.

Ngôn Nho Ngữ: “…”.

Anh ngắt máy luôn!

Không biết lúc này, anh thông báo với công ty điện ảnh đổi nam chính có còn kịp không nữa.

Trước khi lên sân khấu, cuối cùng Ngôn Nho Ngữ đã đồng ý bỏ khẩu trang ra. Ban tổ chức sắp xếp vị trí, anh ngồi cạnh Mạc Trăn, bên cạnh là đạo diễn và nhà sản xuất.

Từ lúc Ngôn Nho Ngữ bước lên sân khấu, ánh đèn bên dưới nhấp nháy không ngừng, đặc biệt khi anh ngồi xuống trước tấm biển thủy tinh có viết hai chữ “Hạnh Tâm”, đám phóng viên có mặt càng lớn tiếng bàn tán hơn.

Tiếng nháy máy ảnh khẩn thiết hơn ban nãy, đèn nhấp nháy giống như mưa rền gió dữ ập tới.

Mạc Trăn đã quen với màn chào đón “cấp cao” này, bình tĩnh ngồi vào vị trí đã được sắp xếp. Ngôn Nho Ngữ lại thoáng vẻ khó chịu, đừng nói là sắp không mở nổi mắt, anh cảm thấy mình sắp bị ánh đèn flash làm cho nôn nao tới nơi.

Sau khi ban tổ chức làm lễ mở màn đơn giản, phóng viên có mặt đều nôn nóng đặt câu hỏi.

Phóng viên đầu tiên chĩa mũi dùi về phía Ngôn Nho Ngữ, “Xin hỏi, thầy là thầy Hạnh Tâm thật sao?”.

Ngôn Nho Ngữ giật mình nhìn anh ta, “Đúng thế, sao tôi không nghĩ tới việc tìm một người thế thân tới tham dự họp báo thay mình nhỉ”.

Mọi người phá lên cười, phóng viên kia lại tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, hỏi, “Thầy à, ngoại hình của thầy xuất sắc như thế này, thầy có từng nghĩ đến việc chuyển sang đầu quân cho giới giải trí không? Ví như làm diễn viên khách mời trong chính dự án phim điện ảnh của mình?”.

Ngôn Nho Ngữ chau mày đáp, “Tại sao cứ hỏi tôi mãi thế? Sự chú ý của các bạn không phải nên đặt ở Mạc Trăn sao? Biên tập viên của tôi nói với tôi như vậy đấy”.

Ngôn Nho Ngữ lại khiến phóng viên dưới sân khấu phá lên cười rũ rượi, đến đạo diễn ngồi bên cạnh cũng không nhịn được cười, nói, “Có thể biên tập viên của anh lừa anh đấy”.

Trong tràng cười ấy, người dẫn chương trình tiếp lời, “Tôi muốn biết diện tích bóng đèn tâm lý của Mạc Thiên Vương trong lúc này thế nào?”.

Mạc Trăn, với tư cách là người giỏi gánh tội, đã quen với việc mọi người lấy mình ra làm bia đỡ đạn từ lâu. Giờ phút này, anh ấy chỉ nói vào micro với giọng điệu hết sức bình tĩnh, “Không sao, tội này để tôi gánh giúp thầy Hạnh Tâm”.

Phóng viên có mặt tại buổi họp báo vẫn còn nhớ như in lịch sử gánh tội của Mạc Trăn, sau khi cười, họ bắt đầu đặt câu hỏi cho anh ấy.

Vì nghĩa cử hiên ngang lẫm liệt chống chọi lại với tất thảy hỏa lực này của Mạc Trăn mà Ngôn Nho Ngữ cảm thấy, cho dù Lan Ninh hâm mộ Mạc Trăn, anh ấy cũng không còn đáng ghét lắm nữa.

Thời lượng buổi họp báo diễn ra không lâu, chỉ kéo dài hơn nửa tiếng. Sau khi kết thúc, Ngôn Nho Ngữ đã nhận lời ăn bữa cơm trưa xa xỉ cùng đoàn làm phim.

Chính vào khoảng thời gian ăn trưa này, ảnh của anh đã được lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt.

Có vẻ như các phóng viên không cần nghỉ ngơi, buổi họp báo vừa kết thúc đã vội vàng cắm đầu vào biên tập tin tức. Chưa cần bàn tới đội hình toàn diễn viên nổi tiếng, tướng mạo của thầy Hạnh Tâm được hé lộ đã đủ để thu hút sự quan tâm của vô số người.

Về tới nhà, Ngôn Nho Ngữ bèn lướt Weibo, nhìn thấy tên mình vượt mặt Mạc Trăn để xếp ở vị trí đầu tiên trong top những từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên mạng xã hội, anh ngẩn người năm giây.

Điều không thể tưởng tượng nổi, không ngờ câu nói “Biên tập viên của tôi nói với tôi như vậy” cũng trở thành đề tài nóng.

Ngôn Nho Ngữ tìm kiếm tên mình trên Weibo, tin tức nhảy ra đều là ảnh chụp trong buổi họp báo. Anh nhíu mày, bắt đầu đọc bình luận do cư dân mạng để lại – số lượng tăng lên rõ rệt so với thường ngày.

“Trời ơi!!! Không ngờ thầy Hạnh Tâm lại đẹp trai ngời ngời như thế này! Không ngờ tôi lại bị thầy ấy giấu giếm sự thật nhiều năm như thế này!!! Tôi không cam lòng!!”

“Ông xã à, cà vạt em chọn cho anh quả nhiên đã làm tôn lên bộ trang phục của anh ngày hôm nay. [yêu anh]”

“Không thích phim điện ảnh này, ngay đến tướng mạo của tác giả cũng lôi ra để PR. [tạm biệt]”

“A a a a a a màn hình bẩn quá đi!!!! Mình phải liếm sạch để tỏ lòng kính trọng mới được!”

“Những kẻ chướng mắt kia có thể tự biến đi được không? Tác phẩm này do chính thầy Hạnh Tâm đảm nhận vai trò biên kịch, thầy ấy đã nói sẽ cải biên nội dung thành kịch bản phù hợp với phim điện ảnh, đảm bảo sát với tình tiết trong nguyên tác nhất có thể, các người còn muốn thế nào? :) ”

“Trời ơi, xem ảnh của thầy xong, không ngờ vẫn có người bình tĩnh để “ném đá” được, phía trước tránh ra nào! Đừng cản trở ta nhìn ông xã ta!”

“Đừng nói gì nữa, chỉ mong sau này, trang bìa của mỗi cuốn sách đều dùng ảnh của chính tác giả, xin cảm ơn. [mỉm cười] “

“Giờ đến tướng mạo của tác giả cũng đẹp như thế này rồi ư? [cười ra nước mắt], bảo chúng tôi phải sống sao? [cười ra nước mắt]”

“Thầy à, tôi là fan trung thành của thầy! Tôi hâm mộ thầy nhiều năm rồi! Tôi và những fan phong trào vì tướng mạo kia không giống nhau! Xin hãy chọn tôi được không??”

“Thầy Hạnh Tâm và Mạc Thiên Vương ngồi cạnh nhau thật đúng là cảnh đẹp ý vui ~ (≧▽≦) /~”

“Hừ, bà xã tương lai của thầy Hạnh Tâm chắc chắn là tôi, đừng hỏi tại sao tôi biết, biên tập viên của tôi đã nói với tôi như vậy đấy. ╭ (╯^╰) ╮”

Ngôn Nho Ngữ: “...”

Hình như anh đã hiểu tại sao câu nói này lại xuất hiện trong chủ đề nóng rồi.

Anh thoát khỏi weibo, mệt mỏi đổ người xuống sofa, thở dài một hơi. Tuy đã đoán trước được việc để lộ tướng mạo của mình chắc chắn sẽ khiến người ta bàn tán xôn xao, nhưng không ngờ phản ứng của người mê tiểu thuyết và cư dân mạng lại lớn đến thế... Xem ra quả thực là anh quá đẹp trai rồi!

Ừm, mặc dù không muốn khi xuống đường bị người ta nhận ra lắm, nhưng có lẽ Lan Ninh sẽ vì chuyện này mà cảm thấy nguy cơ mất anh ngày càng gia tăng, từ đó chấp nhận lời cầu hôn của anh thì sao?

Nghĩ như vậy, Ngôn Nho Ngữ bèn nóng lòng gửi tin nhắn Wechat cho Lan Ninh, “Em xem tin tức về buổi họp báo hôm nay chưa?”

Lan Ninh: :)

Ngôn Nho Ngữ:?

======= tiểu thuyết hay ======Trong quyển sách "Khổ vui của việc đọc sách", Dương Giang có viết:"Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình giống như đến thăm nhà người ưu tú nhất thế giới. Muốn đến thăm người thầy bạn ngưỡng mộ hoặc một học giả nổi tiếng mà không cần phải chào hỏi trước, cũng không sợ làm phiền họ. =======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Ngôn Nho Ngữ: Anh đã bỏ khẩu trang ra theo đúng ý của em rồi.

Lan Ninh: Câu “Biên tập viên của tôi nói với tôi như vậy”, quả thực không phải anh đang “đá xoáy” em đấy chứ? [tạm biệt]

Ngôn Nho Ngữ: Biên tập viên của anh vốn nói với anh như vậy mà. :)

Lan Ninh: …

Lan Ninh: Được rồi, anh cố tình đúng không? Anh biết hôm nay có bao nhiêu người kéo vào Weibo của em, để lại tin nhắn cùng bình luận không? :)