BẢN THẢO TÌNH YÊU

BẢN THẢO TÌNH YÊU

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bản Thảo Tình Yêu _mang đến ý vị Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng ta .Hãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.

Chương 118 : Có thể chúng tôi không về kịp, hôn lễ có thể lùi lại không?

 “Ừm, ở bên nhà chú hai tôi, giờ có lẽ họ đã đến khách sạn rồi.”

Thập Cửu Tai gật đầu, “Vậy cậu tự lái xe đi nhé, nhớ chú ý thời gian, có vấn đề gì thì liên lạc với chúng tôi”.

“Ừm”, Ngôn Nho Ngữ cầm chìa khóa xe, đi xuống tầng.

Vì là xe cưới nên trên mui còn trang trí hoa khô và dây ruy bang, anh không thu dọn mà lái xe thẳng ra ngoài.

Giờ phút này, Lan Ninh đang ngồi trên một sườn núi nhỏ ngắm phong cảnh bên dưới. Thời tiết tháng Mười không lạnh lắm, nhưng chiếc váy cưới của cô quá mỏng, thành ra vẫn cảm nhận được từng cơn gió lạnh như thấm vào da thịt.

Cô chà xát cánh tay, nhỏ giọng oán trách, “Sao anh ấy vẫn chưa đến… không tìm được… manh mối… sao?”.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình  có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình  nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Ôi, cô không nên chơi trò suy luận theo lời của đám phù dâu chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, chẳng may Ngôn Nho Ngữ vẫn không đến, vậy cô sẽ tìm người đi đường, mượn điện thoại gọi cho anh…

Lan Ninh vừa nghĩ tới đây, đã nghe tháy có người gọi cô một tiếng ở phía sau, “Lan Ninh”.

Mắt Lan Ninh phát sáng, giọng nói này cô không nghe nhầm được, là Ngôn Nho Ngữ.

Cô vừa quay người đã nhìn thấy một người đàn ông vận bộ vest thẳng thớm, liền thở phào một hơi, “Cuối cùng anh đã tới rồi! Nếu anh không xuất hiện, em đang không biết phải hạ màn thế nào nữa”.

Ngôn Nho Ngữ không kìm nén được, cười khẽ một tiếng, đi tới bên cô rồi ngồi xuống, “Vậy tại sao em còn đồng ý chơi cùng họ?”.

Lan Ninh mếu máo, “Còn không phải do mọi người đều nói, đám cưới của chúng ta đến quá nhanh sao! Họ nói, không thể để anh dễ dàng rước cô dâu về dinh như thế, phải gây khó dễ với anh một chút!”.

Ngôn Nho Ngữ chau mày, “Nhanh đâu mà nhanh! Khi họ nói câu này, có cân nhắc tới cảm nhận của anh không?”.

“Ha ha”, Lan Ninh cười hai tiếng, rồi hắt xì.

Ngôn Nho Ngữ nhíu mày, cởi áo vest ra, khoác lên người cô, “Em đi đâu chẳng được, đằng này lại chạy lên núi, nhỡ bị cảm thì phải làm sao?”.

Lan Ninh day mũi, đôi mắt cong cong nhìn anh, “Sao anh lại tìm được nơi này?”.

Ngôn Nho Ngữ hơi nhướng mày, nhìn đôi giày trên chân cô, “Anh thấy em tìm mua một đôi giày thể thao trên mạng, chính là đôi giày em đang đi. Lân trước khi đến phòng tập gym, em từng nói đôi giày của em vừa mới mua, anh không cho rằng nhanh như thế em sẽ lại mua một đôi nữa, đây có lẽ là manh mối em để lại cho anh”.

Lan Ninh chớp mắt, “Cho dù em đã mua một đồi giày thể thao, điều đó cũng không dẫn tới việc em đang ở đây”.

“Mua giày thể thao, chứng tỏ nơi em tới không thích hợp để đi giày cao gót, vậy khả năng lớn nhất chính là một địa điểm có thể leo núi. Hơn nữa, còn có một điểm…”, Ngôn Nho Ngữ giơ cuốn Đếm ngược trong tay lên, “Nam nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này quen nhau trên núi”.

Lan Ninh vỗ tay lia lịa, “Không hổ là thầy Hạnh Tâm, không tồi không tồi”. Cô cầm lấy cuốn Đếm ngược, mở sách ra, bên trong có một chiếc kẹp sách bằng hoa khô, là loài hoa Ngôn Nho Ngữ từng hái cho cô, “Sau khi em đọc xong cuốn sách này, đã quyết định tới Nhật Bản leo núi”.

“Trùng hợp quá”, Ngôn Nho Ngữ thấp giọng cười, “Vì viết cuốn sách này, anh mới tới Nhật Bản leo núi”.

Đếm ngược là cuốn tiểu thuyết đơn lẻ thứ ba của anh. Dựa theo trình tự thời gian xuất bản, nó được ra mắt trước cuốn Lời nhắn của kẻ chết. Đây cũng là bản thảo cuối cùng mà biên tập viên trước Lan Ninh phụ trách.

“Tại sao em lại lựa chọn cuốn tiểu thuyết này?”, Ngôn Nho Ngữ ngồi bên cạnh Lan Ninh, nghiêng đầu nhìn cô.

“Ừm…”, Lan Ninh ngẫm nghĩ rồi nói, “Một là bởi vì chúng ta gặp nhau lần đầu tiên trên núi. Hai là do em cảm thấy, tác phẩm này không giống những cuốn tiểu thuyết khác của anh lắm”.

Trong số những cuốn tiểu thuyết đã xuất bản của Ngôn Nho Ngữ, đánh giá của độc giả dành cho Đếm ngược không tốt lắm. Phần lớn độc giả cho rằng, cuốn này bình đạm hơn so với các tác phẩm khác, mặc dù cách xây dựng tình tiết của anh vẫn tinh tế, nhưng kết cấu quá hạn hẹp đã giới hạn sự phát triển của câu chuyện.

Ngôn Nho Ngữ cười, “Khi viết xong một cuốn sách, đây đã không còn là câu chuyện thuộc về một mình em nữa. Nhiều độc giả dốc tình cảm vào nó, thậm chí sẽ chi phối kết cục, nhưng đối với tác giả mà nói, nó đã không còn là câu chuyện mà ban đầu anh ta muốn viết nữa. Nếu hệ liệt trinh thám An Nhiên anh viết cho độc giả, thì Đếm ngược là câu chuyện anh sáng tác để dành cho chính bản thân mình. Nó được viết hoàn hoàn dựa theo sở thích của anh, không cần phải cân nhắc tới số lượng sách bán ra, không cần phải cân nhắc tới việc độc giả có thích hay không”.

Lan Ninh thể nghiệm khá sâu sắc những lời anh vừa nói, có rất nhiều tác giả từng sửa đổi kết thúc họ dự định viết ban đầu bởi áp lực đến từ phía độc giả. Cô ôm đầu gối ngẫm nghĩ, hỏi Ngôn Nho Ngữ, “Cho nên cuối cùng, Ngô Dạng sẽ chết sao? Nếu anh để anh ra chết, độc giả chắc chắn sẽ bạo động cho xem”.

Ngôn Nho Ngữ cười một tiếng bất đắc dĩ, “Cho nên đôi khi, làm tác giả quả thực rất mệt”. Anh đứng dậy, phủi quần của mình, “Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là chúng ta phải nhanh tới khách sạn thôi, sắp bước vào giai đoạn đếm ngược thật rồi”.

“Ha ha”, Lan Ninh cười một tiếng, trả lại anh chiếc áo vest rồi đứng dậy, “Váy của em có bị bẩn không?”.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một vòng, “Vẫn ổn”.

“Vậy sao?”, Lan Ninh vận động gân cốt một lát, “May mà khi lựa chọn váy cưới, em đã đổi dang chiếc lớn hơn một chút, nếu không hôm nay chắc không chịu nổi”.

“Vậy nên rảnh rỗi thì đừng sinh nông nổi.”

Lan Ninh: “…”.

Cô ôm vạt váy cưới, cầm đồi giày cao gót ở bên cạnh lên, trừng mắt với Ngôn Nho Ngữ, “Đi thôi”.

Ngôn Nho Ngữ đỡ Lan Ninh xuống núi.

Trong lòng Lan Ninh vẫn đang nghĩ tới cuốn Đếm ngược, hoàn cảnh của nhân vật nam chính trong cuốn sách khá giống với Ngôn Nho Ngữ: Bố mẹ đều ly hôn từ khi anh ta còn nhỏ, sau đó anh ta không gặp lại người mẹ nữa.

Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn không kìm nén được hỏi, “Hôm nay mẹ anh không tham dự lễ cưới của chúng ta, anh có cảm thấy tiếc nuối không?”.

Ngôn Nho Ngữ thoáng sững người, sau đó trả lời với giọng điệu lạnh nhạt, “Có một số người, cả đời này không gặp lại cũng tốt”.

Lan Ninh chớp mắt, không nói thêm gì.

Hai người lòng vòng trên núi khoảng hai mươi phút, cuối cùng Lan Ninh cảm thấy không ổn, “Sao đường khi xuống núi và khi lên núi lại khác nhau thế?!”.

Lan Ninh nhìn Ngôn Nho Ngữ, chau mày, “Chúng ta sẽ không lạc đường lần nữa đấy chứ?!?”.

Đều tại vừa rồi họ không tập trung, cô không nên hỏi câu kia.

Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, “Trước nay, anh chưa từng lạc đường bao giờ”.

Lan Ninh: “…”.

Giờ mà vẫn muốn tranh luận về vấn đề này sao!

“Được thôi, vậy anh Ngôn Nho Ngữ chưa trước giờ chưa từng lạc đường, mời anh mau dẫn tôi xuống núi, chúng ta sắp không kịp có mặt tại lễ cưới rồi”, Lan Ninh chợt cảm thấy hối hận vô cùng, sao cô lại kết giao với một đám bạn thích dìm hàng, còn hãm hại cô một vố trong lễ cưới của chính mình như thế này kia chứ!

Nghĩ tới một lát nữa tiệc cưới bắt đầu, chú rể và cô dâu đều không có mặt… Không, tốt nhất không nên suy diễn nữa, cảnh tượng đẹp tới độ khiến người ta phải rơi lệ!

Điện thoại trong túi áo của Ngôn Nho Ngữ đổ chuông, là Thập Cửu Tai gọi tới.

“Cậu và Lan Ninh đang ở đâu thế? Còn nửa tiếng nữa tiệc cưới bắt đầu rồi! Hai người định đào hôn sao?!?”

Ngôn Nho Ngữ mím môi, giữ bình tĩnh hỏi, “Có thể chúng tôi không về kịp, hôn lễ có thể lùi lại không?”.

Thập Cửu Tai, “…”.

Lan Ninh: “…”.

“Ha ha, tôi đi hỏi người dẫn chương trình xem sao”, Thập Cửu Tai ngắt máy luôn.

Lan Ninh thực sự sốt sắng, hoang mang nói, “Làm sao bây giờ, chúng ta bị bọ họ hãm hại thật rồi! Sau này họ kết hôn, em cũng phải hại họ một vố như thế này mới được!”.

Ngôn Nho Ngữ nói, “Em nghĩ ngợi quá nhiều thôi, anh cảm thấy họ chắc chắn không có cơ hội kết hôn đâu”.

Lan Ninh: “…”.

Ác độc quá. :)

Lúc Ngôn Nho Ngữ nhận cuộc điện thoại do ông Ngôn gọi tới, hai người vẫn đang không ngừng tìm đường xuống núi. Không biết vì họ đã đi sai đường, hay do gần tới giờ cơm trưa nên trên núi vắng tanh, vậy nên muốn tìm một người để hỏi đường cũng là chuyện bất khả kháng.

Lan Ninh từ bỏ hy vọng, “Sớm biết thế này, chúng ta quyết định tổ chức hôn lễ ở giáo đường bên dưới chân núi cho rồi”, chưa biết chừng như vậy còn kịp quay về.

Cô vừa dứt lời, tiếng chuông trong giáo đường đã vang lên.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Lan Ninh: “…”.

Thôi xong, hôn lễ của cô đã bị hủy hoại triệt để!

Cuộc sống này không còn gì để lưu luyến cả.

Ngôn Nho Ngữ cũng chau máy, sau đó kéo tay Lan Ninh, cười với cô, “Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể tự cung tự cấp thôi”.

“Hả…?”

Lan Ninh còn chưa kịp phản ứng lại, Ngôn Nho Ngữ đã nắm lấy bàn tay cô, áp vào ngực mình, “Cô Lan Ninh, cô có bằng lòng làm vợ tôi không?”.

Khóe miệng Lan Ninh giật giật, đôi mắt ánh lên ý cười, “Em bằng lòng. Vậy còn anh thì sao? Anh Ngôn Nho Ngữ, anh có bằng lòng lấy em làm vợ không?”.

“Anh bằng lòng”, Ngôn Nho Ngữ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên hàng long mày cong cong của Lan Ninh.

Quãng đời sau, xin chỉ giáo nhiều hơn.