BẢN THẢO TÌNH YÊU

BẢN THẢO TÌNH YÊU

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bản Thảo Tình Yêu _mang đến ý vị Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng ta .Hãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.

Chương 114 : Cảm ơn em đã dạy cho tôi biết thế nào là yêu

Hạnh Tâm: Anh viết xong rồi. :)

Lan Ninh mở tròn mắt, ngồi xuống trước máy tính, “Thật hay giả vờ vậy? Gửi bản thảo qua đây em xem nào”.

Hạnh Tâm: Em tự tới nhà anh lấy đi.

Súp Lơ: … Thầy à, thầy viết bằng tay sao?

Hạnh Tâm: Gõ máy tính.

Súp Lơ: Vậy tại sao không chuyển thẳng cho em?

Hạnh Tâm: Vì không muốn :)

Lan Ninh: “…”.

Súp Lơ: Thôi được rồi, thầy đẹp trai, thầy nói thế nào thì cứ như thế đi. [He he]

Lan Ninh thu dọn đồ đạc xong, nhấc túi lên, quẹt thẻ rồi ra về.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Đọc Truyện Ngôn Tình  rồi bạn sẽ biết vì sao khi cháy xăng thì không nên dập lửa bằng nước, hay không nên lên tiếng, xen vào chuyện của người ta dù bản thân có ý tốt muốn giúp đỡ,…. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Trước đó, Ngôn Nho Ngữ đã đưa cô chùm chìa khóa dự phòng của nhà anh. Sau khi đến, Lan Ninh không nhấn chuông cửa như mọi khi mà dùng chìa khóa mở cửa vào.

Trong phòng khách không có người, Lan Ninh tỏ vẻ nghi hoặc, đổi sang dép lê, gọi một tiếng vào trong, “Thầy à?”.

Giọng nói vang vọng trong căn phòng rộng lớn, nhưng không nhận được sự đáp lại.

Lan Ninh chau mày, vừa đi vào vừa gọi một lần nữa, “Thầy à, thầy có nhà không?”.

Vẫn không có ai trả lời cô, nhưng laptop để trên bàn trà trong phòng khách lại mở.

Lan Ninh đặt túi xách xuống sofa phía sau, ngồi xếp bằng trước bàn trà.

Trên laptop đang mở file văn bản, trang đầu tiên viết mấy chữ lớn màu đen bôi đậm – Bí mật, tác giả Hạnh Tâm.

Lan Ninh nhíu mày, đặt tay phải lên chuột, trượt xuống trang sau.

Bên trên có viết một đoạn lời tựa ngắn gọn.

“Dành tặng cuốn sách này cho biên tập viên mà tồi yêu nhất, cảm ơn em đã dạy cho tôi biết thế nào là yêu, khiến tôi biết trên thế giới này không chỉ có lạnh lùng và xấu xa.”

Lan Ninh ngẩn người, nhìn hàng chữ này mà lòng thấy xúc động.

Ngôn Nho Ngữ không biết từ đâu đi tới, vận bộ vest màu đen, trên tay cầm một bó hoa hồng. Khi anh bước vào tầm mắt Lan Ninh, cô ngây người nhìn anh.

Ngôn Nho Ngữ chỉ mỉm cười, quỳ một chân xuống nâng bó hồng trong tay lên, “Lấy anh nhé, được không?”.

Ánh mắt Lan Ninh giống như biển lớn khó lường, trong chớp mắt biến đổi những mấy lần, cuối cùng khó khăn lắm mới dần khôi phục lại sự bình tĩnh, “Đợi đã, đợi đã…”.

Đột nhiên anh chính thức cầu hôn cô như thế này, quả thực khiến cô trở tay không kịp!

“Còn phải đợi gì nữa?”, Ngôn Nho Ngữ khẽ chau mày, đôi mắt Lan Ninh ánh lên vẻ khó hiểu hơn ban nãy nhiều.

“Không, ý em là, em chưa hiểu gì cả…”

“Em đồng ý là được rồi.”

Lan Ninh: “…”.

Ngôn Nho Ngữ vẫn quỳ dưới sàn, có vẻ bó hồng đỏ như ngọn lửa kia khiến đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh được nhuộm một tầng nhiệt tình, “Không phải đã nói rồi sao, anh nộp bản thảo xong là chúng ta có thể kết hôn”.

Lan Ninh: “…”.

Em không nói thế…

Nhưng đối diện với Ngôn Nho Ngữ trong giây phút này, cô cảm thấy nếu mình phủ nhận câu nói kia của anh, vậy cô chính là kẻ lừa đảo bất lương.

Có vẻ Ngôn Nho Ngữ sực nhớ ra điều gì đấy, tạm thời để hoa sang một bên. Sau đó, anh lấy một chiếc hộp tinh xảo trong túi áo ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.

“Bản thảo, hoa hồng, nhẫn kim cương và anh nữa, đủ cả rồi”, Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, ánh mắt sáng rỡ.

Tim Lan Ninh đập thình thịch, cô thừa nhận mình đã cảm động, không phải vì bản thảo, hoa hồng hay nhẫn kim cương, mà là vì chính anh.

Chỉ là vì anh.

Cả đời này, Lan Ninh chưa từng căng thẳng như thế bao giờ, người được cầu hôn là cô đây còn căng thẳng, vậy anh thì sao? Có phải anh đang cảm thấy căng thẳng hơn cả cô không?

Lan Ninh cảm giác bản thân thở không ra hơi, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Ngôn Nho Ngữ đang đợi một câu trả lời quan trọng từ cô, cô cũng phải đưa ra một quyết định quan trọng vì mình.

“Lấy anh nhé, được không?”, Ngôn Nho Ngữ hỏi lại một lần nữa, giọng điệu không còn kiêu ngạo và châm chọc như thường ngày, thậm chí Lan Ninh còn cảm nhận được chút tự ti trong lời nói của anh.

Tình yêu thực sự có thể khiến một người kiêu ngạo hạ thấp thân phận, thấp tới bụi trần.

Tim Lan Ninh đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Quả thực, không phải cô không muốn trả lời, mà cô phát hiện ra hình như mình không thể nói nên lời. Khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói. Lan Ninh lắp bắp, “Có, có khi nào… hơi… nhanh quá không?”.

“Nhanh sao? Đời người chẳng qua chỉ kéo dài mấy mươi năm, so với quãng thời gian chúng ta đã lãng phí, chuyện này đã chậm lắm rồi.”

Lan Ninh thấy cổ họng và khóe miệng mình đều khô khốc, cô nhìn Ngôn Nho Ngữ, tựa hoof đang gom hết dũng khí một đời, gật đầu nói, “Em đồng ý”.

Cuối cùng, dây thần kinh căng cứng như sắp muốn đứt trong người Ngôn Nho Ngữ đã được thả lỏng sau khi nghe được câu trả lời của Lan Ninh. Nhận lời cầu hôn của anh rồi, Lan Ninh thở ra một hơi, như trút được gánh nặng.

Anh đeo nhẫn vào ngón tay thon dài của Lan Ninh, lại ôm bó hoa hồng tặng cô, hôn lên khóe mắt cô, “Em khóc rồi”.

“…?”, Lan Ninh nhìn anh, cô khóc từ khi nào vậy?

Ngôn Nho Ngữ lại cười khẽ, hôn lên mắt bên kia của cô, vuốt ve tóc cô nói, “Nếu anh đã cầu hôn em thành công, vậy chúng ta hãy chon ngày đăng ký kết hôn đi, lễ cưới cũng phải rục rịch chuẩn bị thôi. À, nhớ mời cả người bạn học lần trước của em”.

Lan Ninh: “…”.

Anh vẫn còn nhớ tới phong bao lì xì “siêu sộp” của mình lần trước cơ đấy.

“Anh cảm thấy tổ chức vào dịp nghỉ lễ Quốc Khánh cũng được đấy. Nhưng nhiều cặp đôi cũng hay chọn thời điểm này kết hôn, không biết bay giờ chúng ta có thể đặt bàn tại khách sạn kịp không nữa.”

Ngôn Nho Ngữ đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Khi Lan Ninh lấy lại được sự bình tĩnh sau màn kích thích mãnh liệt vừa rồi, sực nhớ ra bản thảo kia cô mới chỉ đọc có hai trang đầu!

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Đọc Truyện Ngôn Tình  dù ít dù nhiều hay đọc về lĩnh vực gì bạn đều sẽ nhận được những trải nghiệm, không ai dám chắc chăm đọc Truyện Ngôn Tình  chưa chắc đã thành công nhưng những người thành công lớn đều ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Khoan!”, cô vội vàng kêu dừng, “Vì ‘tiền án’ trong quá khứ của anh, em phải xác nhận trước xem, có phải bản thảo đã hoàn thiện thật rồi không đã”.

Ngôn Nho Ngữ: “…”.

Lan Ninh vẫn ôm bó hoa trong tay, ngồi xuống trước chiếc laptop, kéo file văn bản xuống trang cuối cùng. Kiểm tra cả số chữ xong xuôi, cô mới yên tâm.