BẢN THẢO TÌNH YÊU

BẢN THẢO TÌNH YÊU

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bản Thảo Tình Yêu _mang đến ý vị Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng ta .Hãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.

Chương 109 : Hy vọng sau khi chúng ta kết hôn...

Ngôn Nho Ngữ day ấn đường, mệt mỏi đáp một tiếng,  “Ừm”. Hai ngày nay anh vốn định chuyên tâm viết truyện, kết quả lại phải dành toàn bộ thời gian để sửa kịch bản. Anh chưa từng tham gia buổi họp báo phim điện ảnh nào, nhưng đây là tác phẩm chuyển thể đầu tiên trong hệ liệt trinh thám An Nhiên, phía công ty điện ảnh hết sức coi trọng. Đã vậy anh còn là biên kịch, muốn từ chối cũng không được.

Dường như Lan Ninh cảm nhận được vẻ mệt mỏi trong giọng nói của Ngôn Nho Ngữ, độ nhiệt tình đã giảm đi nhiều, “Anh làm sao thế? Mệt lắm à?”.

“Ừm, kịch bản phải sửa thêm, bên công ty điện ảnh giục gấp quá.”

“Ồ… cũng phải thôi, chắc họ muốn khai máy sớm một chút, biết bao khán giả đang mong đợi cơ mà.”

Ngôn Nho Ngữ khẽ thở dài một tiếng, “Nhưng anh hoàn toàn không còn thời gian và tinh lực để viết thêm gì nữa”. Để có thể sớm nhập tâm vào chuyện sáng tác bản thảo mới, anh đành dốc sức sửa kịch bản trước.

Lan Ninh nghe anh nói, thoạt đầu ngẩn người, sau đó mím chặt môi nhịn cười, “Không sao đâu anh, bản thảo kia, không gấp”.

“Ồ?”, Ngôn Nho Ngữ khẽ nhướng mày, “Hy vọng sau khi chúng ta kết hôn, em cũng có thể nói câu đấy”.

Lan Ninh: “…”.

Ý gì? Anh tưởng sau khi kết hôn, anh có thể trì hoãn nộp bản thảo sao? Anh ngây thơ quá rồi đấy. Sau khi kết hôn, cô cũng có thể phạt anh không được ngủ chung giường!

Đợi đã, ai nói muốn kết hôn với anh chứ!

Lan Ninh day day cánh mũi, ho nhẹ một tiếng, “Anh ăn cơm tối chưa?”.

“Ăn một chút, nhưng giờ hình như anh lại đói rồi.”

“Ừm…”, khóe miệng Lan Ninh khẽ cong lên, “Vậy em mang chút đồ ăn tới cho anh nhé”.

“Được”, đôi mắt Ngôn Nho Ngữ ánh lên ý cười.

Sau khi Lan Ninh ngắt máy, cô vào bếp lấy ít đồ ăn trong tủ lạnh ra, cho vào hộp cơm thường ngày vẫn mang đi làm, rồi qua căn hộ của Ngôn Nho Ngữ.

Chỉ mất vài phút, Lan Ninh đã đứng ở cửa nhà anh.

Không biết có phải vì mấy ngày qua họ không gặp nhau, giờ nhìn thấy anh, cô lại thấy căng thẳng, không biết phải để tay ở đâu mới tự nhiên.

Ngôn Nho Ngữ nghiêng người để Lan Ninh vào nhà, cô đổi sang dép lê, đi vào bếp hâm nóng đồ ăn.

“Đây là món gì vậy?”, Ngôn Nho Ngữ đi theo cô, nhìn món ăn đựng trong hộp cơm.

“Xúc xích xào bánh tổ, xúc xích và bánh tổ đều do tự tay mẹ em làm đấy.” Thi thoảng ở nhà lười nấu nướng, loại đồ ăn như món xúc xích xào bánh tổ này vừa đơn giản lại ngon miệng, là sự lựa chọn hàng đầu của cô.

Lan Ninh cho đồ ăn vào lò vi sóng, điều chỉnh thời gian, vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt của Ngôn Nho Ngữ.

Tim đập rộn ràng, Lan Ninh quay mặt đi chỗ khác, “Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”.

“Vì em đẹp chứ sao.”

Lan Ninh: “…”.

Anh đang khen cô? Đúng là khoảng cách sinh cái đẹp. Trước kia ngày ngày ở cùng anh, sao không thấy anh khen mình đẹp nhỉ?

Ánh mắt Ngôn Nho Ngữ không được xem là nóng bỏng, nhưng lại khiến người ta không thể phớt lờ. Vào lúc Lan Ninh bị anh nhìn đến độ đỏ ửng cả mặt, chợt nghe thấy Ngôn Nho Ngữ hỏi, “Anh có thể hôn em không?”.

Lan Ninh: “…”.

Đừng tỏ vẻ nghiêm túc như thế này để hỏi câu vô liêm sỉ như thế, thầy ạ!

Không đợi được câu trả lời của Lan Ninh, Ngôn Nho Ngữ lại nói tiếp, “Là em nói, hành động khi yêu đương chính là nắm tay rồi hôn nhau”.

Lan Ninh: “…”.

Ánh mắt cô rực sáng, nhanh chóng chồm tới, hôn lên môi Ngôn Nho Ngữ.

Lan Ninh chạm vào môi Ngôn Nho Ngữ một thoáng rồi lui về. Trong căn phòng yên tĩnh, đầu lưỡi Ngôn Nho Ngữ khẽ lướt qua khóe môi, cúi đầu nhìn cô nói, “Thế thôi à?”.

Đây là lần đầu tiên Lan Ninh chủ động hôn anh, không tránh khỏi ngượng ngùng. Mặt Lan Ninh ửng đỏ, sau đó, cô trừng mắt với anh như thể tăng thêm khí thế cho mình, “Nếu không, anh còn muốn như thế nào?”.

“Chí ít phải như thế này”, Ngôn Nho Ngữ bước lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy eo Lan Ninh, cúi đầu hôn lên môi cô.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất chậm, tựa như đang từ từ thưởng thức một món ăn ngon. Nhưng sau một lúc lâu, Lan Ninh không chống đỡ được – đặc biệt là khi anh quấn quýt lấy môi lưỡi cô, tim cô run rẩy một chặp.

Cũng là lần đầu tiên, Lan Ninh và một người hôn sâu đến thế, cô chỉ có thể thử đáp lại anh theo bản năng. Lan Ninh không biết rốt cuộc kỹ thuật của Ngôn Nho Ngữ có được xem là tốt hay không, dù sao, cô cũng không có đối tượng để so sánh. Nhưng dưới sự dẫn dắt của Ngôn Nho Ngữ, cô dần thả lỏng, tỉ mỉ tận hưởng nụ hôn này.

Lò vi sóng vang lên một tiếng “ting”, phá vỡ bầu không khí kiều diễm. Ngôn Nho Ngữ chầm chậm buông môi Lan Ninh ra, đôi con ngươi sâu hơn bất cứ giây phút nào trước đó.

Lan Ninh thở hổn hển, tựa như vừa kết thúc một cuộc chạy đường dài.

Sắc mặt Ngôn Nho Ngữ không thay đổi nhiều, chỉ là gương mặt thoáng vẻ bất mãn, “Em cứ túm chặt lấy tay anh làm gì thế?”.

Lan Ninh nói, “Đương nhiên vì sợ tay anh sờ mó lung tung rồi”.

Ngôn Nho Ngữ: “…”.

“Ừm, ý thức tự bảo vệ mình tốt lắm, nhưng trước mặt anh có thể dần dần tháo bỏ”, anh chỉ đưa ra lời đánh giá này.

Lan Ninh thấy anh ra khỏi phòng bếp, bèn lấy đồ ăn đã được hâm nóng trong lò vi sóng ra, đi theo anh ra ngoài.

Sau khi đặt đĩa xuống, cô nhìn chiếc kính trên bàn như thể phát hiện ra đại lục mới, “Ớ, anh còn đeo kính nữa à?”.

Cô cầm chiếc kính không gọng nằm bên cạnh laptop của Ngôn Nho Ngữ lên, nhìn với ánh mắt tò mò.

“Ừm”, Ngôn Nho Ngữ day day ấn đường, cầm đũa gắp bánh tổ, “Mấy ngày nay anh đều dùng laptop nhiều, mắt mỏi không chịu nổi nên đổi sang đeo kính”.

“Ồ, thì ra anh luôn đeo kính áp tròng à? Em còn tưởng thị lực của anh rất tốt nữa cơ.”

Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu nhìn cô, “Lần đầu tiên gặp em, anh đã biết em đeo kính áp tròng rồi”.

Lan Ninh: “…”.

Anh nhìn ra bằng cách nào? Anh thật sự không phải đang chém gió đấy chứ? :)

Không muốn tranh luận quá nhiều với anh về vấn đề này,  Lan Ninh nghịch chiếc kính trong tay với vẻ hứng thú, “Em vẫn chưa nhìn thấy anh đeo kính bao giờ, anh đeo cho em nhìn xem nào”.

Ngôn Nho Ngữ buông đũa xuống, cầm cặp kính trong tay cô, đeo lên mắt, “Em hài lòng chưa?”.

“Ồ”, dáng vẻ này của Ngôn Nho Ngữ khiến Lan Ninh cảm thấy có phần mới lạ, cô nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải mấy lượt, gật đầu nói, “Không tồi, càng giống phần tử cặn bã hơn rồi”.

Ngôn Nho Ngữ: “…”.

Anh không bỏ kính xuống, cứ thế tiếp tục ăn cơm.c