BẢN THẢO TÌNH YÊU

BẢN THẢO TÌNH YÊU

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bản Thảo Tình Yêu _mang đến ý vị Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng ta .Hãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.

Chương 106 : Anh không nộp bản thảo, đừng mong.....

Dì của Lan Ninh cũng biết được tiến triển mới trong quan hệ giữa cô cháu gái và Ngôn Nho Ngữ từ Tôn Nghệ Manh, vội vàng gọi điện cho mẹ Lan Ninh, thông báo với chị gái bà tin tức này.

Ngày thứ năm hai người họ ở khu nhà nghỉ, mẹ Lan Ninh đã tới. Sau khi hỏi rõ tình hình của Lan Ninh và Ngôn Nho Ngữ, và vui mừng ra mặt nói, “Xác định quan hệ rồi thì tốt, tảng đá trong lòng mẹ kia xem như đã chìm xuống!  Con người cậu Ngôn quả thực không tồi, hai đứa hãy nghiêm túc yêu đương”.

Lan Ninh: “…”.

Cô không biết rốt cuộc Ngôn Nho Ngữ đã lấy lòng mẹ mình bằng cách gì, lẽ nào nhờ việc học hỏi cách làm món gà kho khoai môn trong bếp sao?

Mặc dù động cơ mẹ cô tới đây không đơn thuần, Lan Ninh vẫn cảm thấy thoải mái, không cần phải lo chuyện trong khu nhà nghỉ nữa. Ban ngày, cô cùng Ngôn Nho Ngữ đi chơi, buổi tối nằm trong phòng đọc bản thảo của Diệp Trừng.

Hôm nay hai người lại tới bên bờ sông, bắt được khá nhiều cua mang về. Chú Tôn là bếp trưởng, liền chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Ngôn Nho Ngữ đã được nếm món cua chiên trong truyền thuyết như ước nguyện.

Lan Ninh vừa bóc cua, vừa nói với mẹ mình: “Mẹ à, hai ngày nữa con phải quay về thành phố A rồi”.

Mẹ cô liếc một cái, “Nhanh như vậy sao?”.

“Vâng, con chơi bao nhiêu ngày rồi, cũng phải quay về nghỉ ngơi.”

“Quay về cùng Nho Ngữ sao?, xưng hô của mẹ Lan Ninh với Ngôn Nho Ngữ, đã từ “cậu Ngôn” chuyển thành “Nho Ngữ”  một cách hết sức tự nhiên từ hai hôm nay.

Bà đã gọi quen miệng, nhưng Lan Ninh vẫn chưa quen tai. Cô sởn tóc gáy, gật đầu.

Mẹ Lan Ninh lại nhìn Ngôn Nho Ngữ ngồi phía đối diện, dặn dò chàng rể tương lai, “Một mình Ninh Ninh ở ngoài, vẫn phải phiền cháu chăm sóc nó”.

“Đương nhiên rồi ạ. Cô cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Lan Ninh chu đáo ạ”, Ngôn Nho Ngữ đảm bảo với bà Lan.

Mẹ Lan Ninh lại nói, “Về phương diện công việc, cháu cũng đừng làm khó con bé quá, nhớ nộp bản thảo đúng hạn”.

Ngôn Nho Ngữ: “…”.

Lan Ninh đưa tay che miệng, “phì”một tiếng rồi bật cười.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, rồi lại đảm bảo với mẹ cô, “Bản thảo của cuốn sách mới chắc chắn cháu sẽ nộp trong năm nay ạ”.

Tôn Nghệ Manh ngồi bên cạnh dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Được rồi, mọi người đều đã nghe thấy lời anh rể nói. Nếu tới lúc đó anh không nộp bản thảo, đừng mong được ‘thân mật’ với chị Lan Ninh đấy nhé”.

Lan Ninh: “…”.

Dì Lan Ninh cầm đũa gõ mạnh vào đầu Tôn Nghệ Manh, bảo cô bé ngoan ngoãn ngậm miệng ăn cơm.

Sau bữa cơm, Lan Ninh và Ngôn Nho Ngữ ngồi dưới tàng cây bên cạnh cửa sổ hóng mát. Ve sầu kêu không biết mệt, trên chiếc ghế đẩu dưới tàng cây có bày mấy miếng dưa hấu chưa ăn hết.

Ngôn Nho Ngữ im lặng từ nãy tới giờ, Lan Ninh dùng mũi chân đá anh, hỏi, “Anh đang nghĩ gì thế?”.

Ngôn Nho Ngữ hơi chau mày, có vẻ đang suy nghĩ vấn đề khó khăn gì đó, “Anh đang nghĩ tới vấn đề không nộp bản thảo thì không thể ‘thân mật’ với em”.

Lan Ninh: “…”.

Vấn đề này, anh có cần thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy không!

Gương mặt Lan Ninh lại đỏ bừng, Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, “Vậy có phải nếu anh nộp bản thảo đúng hạn, anh có thể ‘thân’…”.

“Được rồi! Anh nói lại một lần nữa xem!”, giọng nói của Lan Ninh giống như tiếng sét bên tai, Ngôn Nho Ngữ im bặt.

Anh quay đầu lại nhìn Lan Ninh, mặt cô đỏ bừng, dáng vẻ tức giận.

Ngôn Nho Ngữ không kìm được cong khóe miệng, nhìn cô nói, “Nếu anh nghiêm túc sáng tác, đảm bảo nửa tháng nữa có thể nộp bản thảo mới cho em”.

Lan Ninh: “…”.

Biến đi!

Cô hận không thể nhặt vỏ dưa hấu dưới đất lên ném vào mặt anh.

Hai ngày sau, Lan Ninh và Ngôn Nho Ngữ bước chân lên chuyến tàu trở về thành phố A.

Trước đó, Khúc Đồng đã gọi điện thông báo với cô, cô bé đã tới chỗ bố mẹ mình vào kỳ nghỉ hè. Khi quay về, thấy cảnh căn hộ không một bóng người, Lan Ninh cũng không ngạc nhiên.

Lan Ninh thu dọn hành lý qua loa, sau đó xuống tầng chuẩn bị ăn cơm trưa.

Xe của Ngôn Nho Ngữ đã đợi bên dưới, Lan Ninh có chút bất ngờ. Ngồi vào trong xe, cô vừa thắt dây an toàn vừa hòi, “Anh đến nhanh như vậy sao?”.

“Là em dề dà chứ nhỉ”, Ngôn Nho Ngữ thấy cô thắt dây an toàn xong, bèn khỏi động xe.

Lan Ninh bĩu môi hỏi, “Chúng ta đi đâu ăn đây?”.

“Tới chỗ cũ anh ở đi”, Ngôn Nho Ngữ lái xe khỏi khu chung cư, cho xe rẽ về bên trái, “Tiện thể em xem có hài lòng về cách trang trí mới của căn hộ không”.

Lan Ninh: “…”.

Khẩu khí này… thật giống với cặp vợ chồng mới cưới.

Lan Ninh ngoảnh đầu đi chỗ khác, đỏ mặt vì bối rối. Ngôn Nho Ngữ liếc cô, cười khẽ thành tiếng.

Thấy anh cười như thế này, Lan Ninh cảm thấy cổ họng hình như càng khô khốc hơn, cô ho nhẹ hai tiếng, hỏi anh, “Vậy khi anh dọn về nhà cũ, căn hộ ở đây tính thế nào?”.

Lan Ninh cảm thấy xã hội này thật nực cười, cuộc sống của người có tiền và cô quả nhiên không cùng một thế giới. Hàng ngày, cô ra sức đi làm kiếm tiền, chỉ mong đến một ngày nào đó, có thể mua được căn hộ nhỏ ở thành phố A. Còn anh lại đang phiền lòng vì việc sở hữu quá nhiều căn hộ, phân vân xem nên sống ở đâu.

“Cho thuê đi”, có vẻ như Ngôn Nho Ngữ đã nghĩ ra cách xử lý từ sớm, không cần cân nhắc đã trả lời, “Nhà ở đây có thể cho thuê với mức giá khá lý tưởng”.

Lan Ninh không tán đồng lắm, “Vậy cũng cần phải có người muốn thuê chứ? Người thuê nhà thường từ nơi khác tới đây làm, ai muốn bỏ ra nhiều tiền như thế để thuê một căn hộ cơ chứ”.

“Nếu thuê chung thì tiền thuê nhà không đắt lắm, sẽ có người chia sẻ cùng. Hơn nữa, dù không cho thuê được, thì để không đó cũng không sao cả”.

Lan Ninh “hừ” một tiếng trong lòng, rõ tùy hứng, chi phí quản lý tài sản mỗi tháng ở đây đắt lắm đấy, anh biết không!

Hai người ăn cơm ở gần khu chung cư, sau đó Ngôn Nho Ngữ dẫn Lan Ninh đến thăm nhà.

Trước kia vì giục bản thảo, Lan Ninh đã tới đây rất nhiều lần, nhưng lần này không ngờ cô lại trào dâng sóng lòng và căng thẳng đến mức, ngay cả bản thân cũng không hiểu nổi.

Vừa ra khỏi thang máy, hai người gặp bà cô hàng xóm đã lâu không gặp kia.

Thoạt đầu, Lan Ninh không nhận ra bà ấy. Còn bà ấy lại tỏ vẻ kinh ngạc, vui mừng khi nhìn thấy họ, “Ôi chao anh Ngôn, anh về rồi đấy à? Lâu lắm rồi không nhìn thấy anh, căn hộ của anh đang sửa sang lại sao?”.

“Vâng”, Ngôn Nho Ngữ chỉ đáp một tiếng ngắn gọn, bèn nghiêng người bước đi. Lan Ninh cười mấy tiếng với bà cô hàng xóm, cũng muốn đi theo Ngôn Nho Ngữ, nhưng lại bị đối phương kéo lại, “Có phải cô và anh Ngôn sắp kết hôn không? Nếu không, sao đột nhiên lại sửa sang lại nhà?”.

Đối diện với ánh mắt buôn chuyện của bà ta, Lan Ninh vẫn dùng tiếng cười bất biến của mình để ứng phó.