BẢN THẢO TÌNH YÊU

BẢN THẢO TÌNH YÊU

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bản Thảo Tình Yêu _mang đến ý vị Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng ta .Hãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.

Chương 107 : Anh đang tranh thủ nội trong nửa tháng tới sẽ nộp bản thảo

Bà cô hàng xóm tự động dịch tiếng cười của Lan Ninh thành sự thừa nhận, mặt mày rạng rỡ nói với cô, “Chúc mừng hai người nhé, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô đã cảm thấy hai người rất xứng đôi”.

Lan Ninh: “…”.

Ừm, ngay từ lần đầu tiên bà đã hiểu lầm chúng tôi là cặp đôi đang yêu rồi cơ mà.

Bà cô hàng xóm nghe ngóng xong chuyện mình muốn biết, cuối cùng thỏa mãn ra về. Lan Ninh thở phào một hơi, bước mấy bước lên trước.

Cửa nhà Ngôn Nho Ngữ vẫn mở, có vẻ là để cửa cho cô.

Lan Ninh đứng ở cửa nhìn vào trong, ngửi thấy mùi sơn thoang thoảng.

“Vừa sửa sang xong chưa được bao lâu, mùi sơn vẫn chưa bay hết, nhưng đợi khi chúng ta dọn về, sẽ không còn mùi nữa”, Ngôn Nho Ngữ đứng ở trong nói với cô.

Lan Ninh mấp máy môi, hơi ngửa đầu, “Em vẫn chưa đồng ý lấy anh đâu”.

Ngôn Nho Ngữ cười mấy tiếng, kéo cô vào trong, “Em cứ xem trước đi đã, có chỗ nào chưa hài lòng không?”.

Lan Ninh đã tới căn hộ này nhiều lần, nhưng giờ khi đã trang hoàng lại, cảm giác nó rực rỡ hơn hẳn, giống như một căn hộ hoàn toàn khác vậy.

Phong cách bài trí vẫn giống trước kia, là kiểu giản lược, chẳng qua chỉ thay đổi màu sắc, tính thẩm mỹ cũng tăng lên không ít.

Lan Ninh nhìn quanh bốn phía, rất hài lòng về cách bài trí mới này, có nhiều chi tiết được đầu tư tỉ mỉ, tốn kém không ít tiền, nhưng không hề khoa trương mà tạo cho người nhìn cảm giác rất dễ chịu. Lan Ninh chớp mắt, cất lời khen ngợi, “Ừm, đẹp lắm”.

Dù sao, nếu được sống trong căn hộ đẹp thế này, cô sẽ rất vui.

Ngôn Nho Ngữ nói, “Anh biết em sẽ thích mà”.

“… Sao cái gì anh cũng biết vậy?”

Ngôn Nho Ngữ nhướng mày không trả lời.

“Anh vào lấy ít đồ rồi chúng ta đi nhé, ở đây vừa mới hoàn thiện xong, vẫn còn mùi sơn, đừng nán lại lâu”. Dứt lời, Ngôn Nho Ngữ bước vào phòng ngủ, một lát sau, anh cầm một cuốn sổ ra.

Lan Ninh nhìn món đồ trên tay anh, tò mò hỏi, “Đây là gì vậy anh, album ảnh sao?”.

“Ừm”, Ngôn Nho Ngữ kéo cô ra ngoài, khóa cửa lại.

Lan Ninh càng tò mò, “Anh mang album ảnh theo làm gì thế?”.

Ngôn Nho Ngữ nói, “Khi ở khu nhà nghỉ của dì em, không phải chúng ta đã chụp rất nhiều ảnh sao, anh định chọn một vài tấm để rửa”.

“Ồ”, Lan Ninh cảm thán một tiếng, “Giờ vẫn có người rửa ảnh cơ à?”.

“Lạ lắm ư?”, Ngôn Nho Ngữ cười nhìn cô.

“Có chút”, Lan Ninh nói, ánh mắt lại liếc về phía cuốn album trên tay anh, “Em có thể xem album của anh không?”.

“Được”, Ngôn Nho Ngữ đưa cuốn album cho cô, đúng lúc thang máy đã xuống tới tầng hầm.

Ngồi vào xe, cuối cùng Lan Ninh đã có thời gian lật giở cuốn album.

Album có ảnh từ hồi Ngôn Nho Ngữ mới chào đời, bên trên thậm chí có viết cả cân nặng lúc mới sinh của anh. Cô hào hứng lật hai trang, ánh mắt dừng trên một tấm ảnh, “Đây là mẹ anh sao?”.

Ngôn Nho Ngữ đang lái xe khẽ nhíu mày, đáp, “Ừm”.

Lan Ninh biết, Ngôn Nho Ngữ không muốn nhắc nhiều đến mẹ mình. Trong album, cũng chỉ có duy nhất một tấm hình của bà.

Dường như Ngôn Nho Ngữ không thích chụp hình, ảnh trong album không nhiều, phần lớn đều là ảnh hồi nhỏ. Lan Ninh nhìn mẹ Ngôn Nho Ngữ trên ảnh, ngây ngẩn một hồi, không kìm được cảm thán, “Anh và mẹ anh giống nhau thật đấy!”.

Đặc biệt là đôi mắt đen đẹp đẽ kia, giống như biết mê hoặc người ta vậy.

Ngôn Nho Ngữ không nói gì, Lan Ninh dò hỏi, “Anh có từng nghĩ, nhỡ đâu đến một ngày, anh và mẹ gặp lại nhau?”.

Ngôn Nho Ngữ giễu cợt một tiếng, “E là bà ta đã quên anh từ lâu rồi”.

Đã có gia đình và con cái riêng, ai còn nhớ tới đứa nhỏ bị vứt bỏ là anh kia chứ?

Lan Ninh đau lòng thay anh, nhưng không biết phải an ủi như thế nào. Sau một khoảng lặng, Ngôn Nho Ngữ bỗng lên tiếng trước, “Sắp tới, có lẽ chúng ta sẽ không thể thường xuyên gặp nhau”.

“Hả?”, Lan Ninh không phản ứng kịp, hình như anh nhảy chủ đề hơi xa thì phải.

Ngôn Nho Ngữ hơi nghiêng đầu, cười với cô. “Bởi vì anh đang tranh thủ nội trong nửa tháng tới sẽ nộp bản thảo”.

Lan Ninh: “…”.

Đợi đã, anh định như vậy thật sao?

Ngôn Nho Ngữ dứt lời, lại quay đầu nhìn về con đường phía trước, “Em đừng nhớ anh quá, nếu quả thực không kìm lòng được, vẫn có thể tới tìm anh”.

Lan Ninh: “…”.

Không biết xấu hổ. :)

“Ha ha, công việc của em cũng bận rộn lắm nhé! Thời gian đâu ra để nhớ nhung anh chứ!”, Lan Ninh châm chọc lại với giọng điệu cao quý, kiêu ngạo.

Ngôn Nho Ngữ cười nói, “Như vậy là tốt nhất”.

Anh nói phải chuyên tâm viết truyện, quả đúng là mấy ngày liên tiếp không có tin tức gì. Kỳ nghỉ kết thúc, Lan Ninh lại quay trở về với công việc. Bởi vì trước đó đi chơi cùng Ngôn Nho Ngữ đã lỡ dở quá nhiều thời gian, nên cô chỉ đọc được một nửa bản thảo mới của Diệp Trừng.

Cô nhìn tin nhắn hỏi han của Diệp Trừng, có phần áy náy trả lời, “Cả kỳ nghỉ tôi chơi vui quá, vẫn chưa đọc bản thảo xong, xin lỗi cậu nhé”.

Bầu Trời Trong Xanh: Không sao, vốn là thời gian nghỉ ngơi của Biên Biên, đi chơi là đúng!

Súp Lơ: Cảm ơn ==:p>

Súp Lơ: Tôi sẽ tranh thủ đọc xong phần bản thảo còn lại sớm. Đúng rồi, lần trước cậu đã hát bài Uy Phong Đường Đường chưa thế? :)

Bầu Trời Trong Xanh: … [tạm biệt]

Lan Ninh cười khẽ thành tiếng, xem ra hình như đã hát rồi? Ha ha ha! Ơ, sao cô lại có thể vui sướng khi người khác gặp họa thế này nhỉ?

Bầu Trời Trong Xanh: Biên Biên, vốn dĩ tôi đã viết một truyện ngắn nữa, muốn nộp bản thảo cho chị, nhưng giờ tôi thay đổi chủ ý rồi. :)

Lan Ninh: “…”.

Đây còn là Diệp Trừng cô từng quen không?! Đều do nhóm tác giả kia của thầy Hạnh Tâm hại!

Lan Ninh lòng đầy căm phẫn, gửi một tin nhắn cho Ngôn Nho Ngữ, “Thầy à, nhóm tác giả kia của thầy bao giờ giải tán thế? Đừng đầu độc thanh niên có chí nữa được không!”.

Hạnh Tâm: Thanh niên có chí là ai? Củ Lạc sao? :)

Hạnh Tâm: Anh không gánh cái tội này, nhóm anh cũng không gánh. [tạm biệt]

Lan Ninh: “…”.