Ông Chồng Phúc Hắc

Ông Chồng Phúc Hắc

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ông Chồng Phúc Hắc Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn,Người hắn lấy chính là mỹ thiếu nữ xinh đẹp mà lần đầu tiên xem mặt coi như cầu hôn thành công.Nhưng thê tử của hắn thật sự quá thẹn thùng, đêm tân hôn lại sợ đến toàn thân phát run,Dù sao làm vợ chồng là chuyện cả đời, hắn đầu tiên còn có thể cùng cô phân phòng ngủ,Chờ khi cô từ từ quen với sự hiện hữu của hắn thì mới lại mời cô thực hiện đầy đủ nghĩa vụ thê tử.Hắn thật sự không vội, cũng vẫn còn nhẫn được. Ngày ngày đúng giờ về nhà cùng cô ăn bữa tối,Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ

Chương 19 : Cô hoảng hốt

Người chung quanh cũng dần tản đi dành không gian riêng cho cặp tình nhân, một lúc sau, cô cô ngốc nghếch kia mới kịp phản ứng, vội vã kiểm tra vết thương của hắn, phát hiện tay áo cùng đầu gối của hắn trầy xước đã thấm đẫm máu.

Cô hoảng hốt nói:

- Làm sao bây giờ? Chảy máu rồi.

- Không sao đâu, xước ngoài da thôi.

Cô bắt hắn chờ một chút, chuẩn bị lấy điện thoại gọi cha mang xe tới đón, mặc dù xe không có gì đặc biệt nhưng lúc này lại có tác dụng, nhưng chưa kịp gọi thì hắn đã ngăn lại, hắn chứng minh mình có thể tự đi được, không cần phải kinh động tới người ở nhà.

- Nơi này khá xa nhà em.

Cô cảm thấy giới tính của hai người nên đổi cho nhau mới đúng, hắn cẩn thận, chu đáo như con gái, còn cô thì bộp chộp chẳng khác gì con trai cả.

- Không việc gì, chúng ta đi dạo luôn thể.

Về đến nhà, cả hai không muốn kinh động tới cha mẹ đang chuẩn bị buôn bán nên lặng lẽ về phòng.

Cô ngồi trên giường chăm sóc vết thương cho hắn, lúc này cô nghịch ngợm như trẻ con vậy.

- Hôm nay anh về Đài Bắc đi, đừng ở lại đây chọc tức em.

- Nhưng mà lúc này anh rất vui, còn muốn ở thêm vài ngày rồi mới về.

Cảm giác này thực sự rất kì quái, hắn chưa từng yêu ai đến vậy, mặc kệ cô làm gì hắn cũng không tức giận, mặc kệ cho cô khuấy động nhịp sống của mình, hắn vẫn không thèm quan tâm.

Nếu giờ cô quyết định cùng hắn về Đài Bắc thì hắn sẽ kiên trì ở lại thêm vài ngày, trực giác cho hắn biết, nếu không ở cùng cô vài ngày thì không thể đả thông tư tưởng cô bé này được.

Đương nhiên việc hắn mượn rượu tỏ lòng nhất định sẽ khiến cô thương tâm, mặc dù đó là muốn cô làm rõ thủ đoạn nhưng việc cô bị ấm ức vẫn là sự thực.

- Em bảo anh về thì lo mà về đi. Tại sao nói cứ như gió thoảng qua tai thế?

Nếu hôm nay hắn về Đài Bắc làm việc thì cũng không xảy ra việc ngoài ý muốn, may mắn chỉ là trầy xước, nếu không cô sẽ hận mình đến chết.

Kéo cô lại trán hai người chạm vào nhau, hắn khẽ thì thầm:

- Nếu em bảo anh yêu em, nhất định anh sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

- Miệng lưỡi anh thật bại hoại.

Cô thẹn thùng vân vê ngón tay.

Đúng lúc này tiếng chuông vang lên, hắn cầm điện thoại, công ty gọi tới, tám phần là A Hách, thằng nhóc này không để hắn yên được một lúc.

- Anh nghe điện thoại, là công ty gọi.

Hắn bắt máy, quả nhiên là Lý Nguyên Hách, nghe xong liền đứng ngồi không yên.

Im lặng nhìn hắn, cô lặng lẽ thu dọn bông băng rồi ra ngoài. Hắn đã vì cô mà bỏ bê công việc đến đây, cô cũng không thể làm ảnh hưởng đến công tác của hắn.

Ở ngoài cửa, len lén nhìn hắn ngồi trên giường, bút liên tục gõ trên điện thoại, Khương Minh Hi vừa cảm thán vừa mỉm cười.

Cuối cùng cô đã thấy được sự bận rộn của hấn, từ khi nhận điện thoại đến giờ hắn chưa hề có cơ hội thở sâu một hơi.

Cô mang trà cùng điểm tâm tới nhưng hắn vẫn không có thời gian nhìn cô một chút.

Cô cảm thấy tò mò liền lắng nghe nội dung điện thoại, nhưng cô chẳng hiểu gì cả, cuối cùng đành nhường lại không gian cho hắn, cứ đứng ở đây cô cũng cảm thấy buồn bực.

Thấy hắn như vậy cô cũng cảm thấy thương tâm, nếu không yêu cô hắn sẽ chẳng ở đây, cô có nên về cùng hắn không?

- Đó là chồng cô, tại sao cô lại phải rình trộm ở đây?

Khương mẫu ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô cảm thán, trước đó không lâu cô vẫn muốn trốn mẹ mình. Nhưng có câu việc gì đến sẽ phải đến. Đúng vậy, đón nhận còn hơn là giãy chết, tốt nhất là nên dũng cảm nghênh đón.

- Mẹ, cần phải dùng từ cho đúng, còn có rình trộm đâu? Là nhìn một cách quang minh chính đại.

- Con bé này còn dẻo mồm nữa cơ à?

Khương mẫu nói.

- Mẹ, tại sao người lại bỏ cha ở dưới lầu thế? Một mình cha sẽ rất bận rộn đấy.

- Nếu bận quá thì bố chị sẽ gọi tôi, không cần chị phải lo.

Khương mẫu hung hăng cốc đầu cô, không dạy dỗ là cảm thấy khó chịu.

- Chị đừng chuyển đề tài, rốt cục chị muốn biểu diễn cái gì ở đây? Rõ ràng là chị không biết tốt xấu. Tìm đâu ra người đàn ông tốt như thế chứ? Người ta tự mình đến đón, vì cái gì mà chị còn ở đây. Tại sao lại hờn dỗi không chịu về nhà?

Cô tỏ vẻ đáng thương, thói quen của mẹ thực không tốt, nói là được rồi, tại sao tay vẫn không yên chứ? Chả lẽ mình không phải con ruột hay sao?

- Mẹ, vì sao tay mẹ cứ phải giơ lên như thế chứ?

- Hạnh phúc của con gái tôi phải xem sắc mặt con rể, đương nhiên tôi phải đứng về phía con rể của tôi rồi.

Đạo lí này cô không có cách nào phản bác. Nhưng cô vẫn cứng đầu:

- Cha mẹ phải ủng hộ con mình vô điều kiện.

- Tôi không ủng hộ chị sao?

Khương mẫu lại vồ đầu cô:

- Tôi còn không hiểu chị nghĩ gì trong lòng à? Kỳ thực trong lòng chỉ hận không thể mau chóng cùng con rể của tôi về Đài Bắc, cho nên là mẹ, tôi ủng hộ cả chân lẫn tay cho chị quay về, không muốn chị ở lại đây phá thối.

- Mẹ lại chọc con rồi, con nào có hận không thể về Đài Bắc với hắn chứ?

Cô vẫn cứng đầu.

- Con bé này thực vô sỉ, mẹ chị bắt đầu ngứa tay rồi đấy, còn nữa, hai mắt chị không mở to ra mà nhìn chồng mình đi, nếu hắn bỏ chị lại mà về Đài Bắc một mình thì rõ, chẳng phải lại rúc trong chăn khóc trộm sao.

- Con…con không thèm làm chuyện ấy.

Tại sao nói không có sức thuyết phục thế này? Được rồi, mặc dù mẹ nói vậy khiến cô khó chịu nhưng nếu hắn thực sự bỏ cô lại mà đi, đúng là cô sẽ rất khổ sở, trong mơ khóc thút thít cũng chẳng phải không thể.

Hai tay vòng trước ngực, Khương mẫu bắt đầu bốc hỏa.

- Rốt cục chị muốn gì? Hằng ngày trốn ở đây rình chồng mình à?

- Con nói bao lần rồi? Con không rình trộm. Mà ông xã con cũng không vội, mẹ gấp cái gì?

Mẹ thực buồn cười!

Bó tay, bà không biết nói gì, con gái đã nói vậy bà đành chuyển sang công an đánh tội phạm:

- Dì của con vừa gọi tới, dì nói nếu con không quay lại làm thì sẽ cân nhắc tới việc tìm người khác.

- Mẹ, nói dối mà không có kịch bản sao? Rõ ràng dì đã nói con nghỉ ngơi cho tốt, có người bạn của dì ở Mỹ mới về Đài Bắc, lúc con không ở đó cô ấy rất vui lòng thay con xử lí công việc một thời gian.

Kết hôn mới hơn một tháng, Lục Hạo Doãn dính tới tin đồn thất thiệt trên báo, thân làm bà mối, dì cũng cảm thấy áy náy, nếu như vì vậy mà cô không hạnh phúc thì thực chẳng biết làm sao nhìn mặt mẹ cô. Vậy nên cô muốn rời đi một thời gian, dì cô không ý kiến gì, lại còn chủ động bảo nghỉ bao lâu cũng được.

- Phải không? Tại sao lúc gọi điện lại không nghe nhắc tới việc này?

Khương mẫu rất hiểu cô bé ngốc này.

Bởi dì không dám gọi điện tới, chỉ sợ nghe ra hai chứ li hôn, làm sao còn dám nhắc tới?

- Mẹ, người có thể đừng xen vào chuyện này không?

- Mặc kệ để chị chọc con rể tức giận bỏ đi à?

Con bé này có đầu óc hay không đây?

- Con đảm bảo mình sẽ không ở lại quá lâu, mẹ hài lòng chưa?

Trước kia mỗi khi đến nghỉ lễ, cách đó vài ngày mẹ cô sẽ gọi điện hỏi thăm xem cô có quay về không, nếu cô bảo không sẽ than phiền là cô không có lương tâm, không nhớ nhung gì cha mẹ, giờ cô ở thêm có vài ngày thì bà phải vui mừng mới đúng chứ?

- Cũng không phải tôi không hoan nghênh anh chị…

- Bà xã, em ở ngoài à?

Đột nhiên Lục Họa Doãn hô lên.

Ngẩn ra một chút, Khương Minh Hi mừng rỡ đáp:

- Dạ, có gì không ông xã?

Chồng cô đã giải vây thì xem ra mẹ cô không thể tiếp tục được.

- Phiền em pha giúp anh một ly cà phê được chứ?

- Dạ, anh chờ em một chút, em sẽ đi pha cho anh tách cà phê hương vị núi rừng.

Cô đắc ý nhìn mẹ một cái rồi chạy xuống lầu.

Nhìn cô ngúng nguẩy chạy xuống nhà, Khương mẫu lắc đầu, hai đứa bé này bày trò khiến người ta đau cả đầu.

Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng, đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình giúp kích thích tinh thần. Sự kích thích tinh thần giúp làm chậm lại tiến độ (hoặc thậm chí có thể ngăn chặn) căn bệnh Alzheimer và mất trí nhớ. Giống như bất kỳ các cơ quan khác trong cơ thể, não đòi hỏi phải được tập thể dục để luôn mạnh khoẻ.