Tổng Tài Yêu Em Không
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Em có biết vì sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út hay không? Vì ở ngón tay ấy có một mạch máu chạy thẳng đến tìm. Khi anh đeo chiếc nhẫn này vào tay của em tin tức là trái tim của chúng ta đã gắn bó với nhau. Dù sau này có bao nhiêu sóng gió đi nữa chúng ta cũng mãi không chia xa.
Chương 39 : Còn nếu
Thiên Hương cứ ngập ngừng không nói, Ngạo Thiên đành giúp cô.
- Em không thích tôi?
Thiên Hương nghe Ngạo Thiên nói vậy liền quýnh lên, cô lắc lắc đầu nói.
- Không....không.....
Ngạo Thiên nghe cô nói vậy trong lòng cảm giác hụt hẫng vô cùng, bàn tay đang sờ vào má cô từ từ hạ xuống.
Thì ra cô không có cảm giác giống anh đối với cô.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng cùng với ánh mắt buồn thiu của Ngạo Thiên, Thiên Hương biết anh đã hiểu lầm ý cô.
Đột nhiên Thiên Hương vươn tay nắm chặt bàn tay anh nhìn thẳng vào đôi mắt buồn bã kia thành thật nói.
- Tôi không sợ anh, nỗi sợ hãi của tôi chính là tình yêu.
Tôi không tin vào những lời thề non hẹn ước, như thiên trường địa cửu, sống chết có nhau.
Anh có hiểu tôi nói gì không?
Không phải cô không có cảm giác với anh, nhưng cô thật sự không tin vào tình yêu. Hai người dù đã kết hôn rồi cũng có thể ra ngoài ngoại tình cuối cùng rồi chỉ mang lại sự tổn thương đến với đối phương.
Ngạo Thiên nghe Thiên Hương nói vậy trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
Thật ngốc, nếu ai cũng nghĩ như cô vậy thì trên thế gian này sẽ không còn tình yêu đích thực.
- Nếu em không ghét tôi vậy có nghĩa là em thích tôi.
Tôi cũng thích em, vậy em hãy ở lại bên cạnh tôi để tôi chịu trách nhiệm với em.
Ngạo Thiên biết đối với phụ nữ, trinh tiết rất quan trọng, nên anh muốn dùng nó để ép buộc cô ở lại bên cạnh anh.
Nào ngờ Thiên Hương lại nghĩ sai lời nói của Ngạo Thiên, cô nghĩ anh vì cảm giác tội lỗi nên mới tìm cô để chịu trách nhiệm.
Thiên Hương đẩy Ngạo Thiên ra, cặp mắt hiện lên tầng sương mỏng nhìn anh nói với giọng tức giận.
- Tôi đã là người trưởng thành nên tự biết chịu trách nhiệm với hành động của mình, không cần anh phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì với tôi cả.
Thiên Hương mạnh miệng nói, muốn chịu trách nhiệm thì đi tìm người phụ nữ khác mà chịu trách nhiệm, cô không tệ đến nổi dùng thứ chết tiệt đó để ràng buộc anh.
Phản ứng của Thiên Hương khiến anh bất ngờ, sao cô gái này lại có suy nghĩ khác với người thường.
Thôi được, vậy để anh dùng cách khác.
- Em đã trưởng thành không cần tôi gánh trách nhiệm, nhưng tôi thì cần.
Em và tôi xảy ra quan hệ, rồi em định không chịu trách nhiệm với tôi sao?
Ngạo Thiên nghiêm mặt nói ra những lời này khiến Thiên Hương ngây ngườ, cặp mắt chớp chớp nhìn anh một lúc.
Một lúc sau Thiên Hương bật cười thành tiếng.
- Ha...ha....Anh muốn tôi chịu trách nhiệm với anh sao?
Thiên Hương nhìn anh cười thật sản khoái, việc này là lần đầu tiên cô mới nghe, đàn ông bắt phụ nữ phải chịu trách nhiệm với mình.
Thiên Hương ôm bụng cười đến đau cả bụng, lúc cô bình tĩnh lại mới đưa mắt nhìn Ngạo Thiên.
Lúc này vẻ mặt anh nghiêm túc chưa từng có, ý thức được Ngạo Thiên đang nói thật, Thiên Hương hắng giọng bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
- Uh...um.....
Anh nói thật sao?
Thiên Hương nhìn anh cố kiềm chế không để mình cười, khi hỏi lại Ngạo Thiên.
Sắc mặt của Ngạo Thiên không hề biến động, anh xoay người bước tới tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ nhìn Thiên Hương.
- Nhìn tôi giống như đang đùa với em lắm sao!
Nói xong Ngạo Thiên quăng bộ đồ ngủ trên tay xuống cái giường lớn bên cạnh.
- Tôi phải đi tắm, em hãy giúp tôi.
Ngạo Thiên lập tức tỏ ra chủ quyền với cô, anh muốn cô hiểu bây giờ cô đã thuộc về anh.
Thiên Hương chỉ vào cái ghế sofa bên cạnh nói.
- Anh đi tắm thì cứ đi, tôi sẽ ngoan ngõan ngồi ở đây chờ anh.
Không biết vì sao lúc này cái giường lớn lại nhìn nguy hiểm đến như vậy, khiến lòng cô bất an vô cùng.
Nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ lung tung của Thiên Hương, trong lòng Ngạo Thiên muốn cười nhưng ngoài mặt lại tỏ ra nghiêm túc.
- Em nghĩ sau lần bỏ trốn kỳ rồi, tôi còn có thể tin được em sao?
Ngạo Thiên thản nhiên nói, nói xong anh đột nhiên nâng tay cởi bỏ âu phục trên người.
Thiên Hương hốt hoảng mở to mắt vì kinh ngạc nhìn anh, sao anh có thể ung dung ở trước mặt người khác mà cởi đồ.
Ngược lại với cô, Ngạo Thiên trầm tĩnh hơn nhiều, anh không hề ái ngại khi cởi bỏ tất cả chướng ngại vật trên người mình.
Lúc này trên người anh chỉ còn lại cái quần lót màu đen hấp dẫn.
Thiên Hương sợ hãi dùng tay che mắt của mình lại quát lớn.
- Anh.....anh thật không biết xấu hổ, sao có thể không mặc gì!
Ngạo Thiên nhìn Thiên Hương cong môi cười vui vẻ, cô gái này thật đáng yêu.
- Có gì mà to tát đến như vậy?
Chẳng phải em đã nhìn thấy tòan bộ thân thể của tôi rồi sao.
Ngạo Thiên lưu manh nói, khiến Thiên Hương xấu hổ đến muốn tìm cái gì đó che lại gương mặt đỏ như trái cà chua của mình.
Thiên Hương nhìn xung quanh muốn tìm đường trốn, cặp mắt sắc bén dán lên cánh cửa phòng.
Ngạo Thiên dường như hiểu đước suy nghĩ của Thiên Hương, anh bước chậm rãi đến bên cạnh cô.
Ngạo Thiên khom tới thân hình cao lớn, bao phủ thân thể nhỏ bé của Thiên Hương.
- Em nghĩ cũng đừng nên nghĩ đến việc trốn khỏi nơi này.
Vì em có đi đến đâu, tôi cũng sẽ cho người bắt em trở lại!
Ngạo Thiên nói với ngữ khí chắc chắn, như việc cô có đi đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi bàn tay của anh.
Thiên Hương ảo não trong lòng, không biết vì sao cô lại tin rằng Ngạo Thiên nói được thì sẽ làm được.
Ngạo Thiên nhìn thấy Thiên Hương bỏ cuộc anh gật đầu hài lòng, anh vươn bàn tay ấm áp của mình tới nắm lấy bàn tay vì hồi hộp nên toát mồ hôi lạnh của cô.