Tổng Tài Yêu Em Không
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Em có biết vì sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út hay không? Vì ở ngón tay ấy có một mạch máu chạy thẳng đến tìm. Khi anh đeo chiếc nhẫn này vào tay của em tin tức là trái tim của chúng ta đã gắn bó với nhau. Dù sau này có bao nhiêu sóng gió đi nữa chúng ta cũng mãi không chia xa.
Chương 52 : Từng giá quần áo
Có một anh chàng ngu ngốc, có quá nhiều tiền không biết phải dùng như thế nào, nên con lấy tiền của anh ấy tặng cho bác.
Thiên Hương nói xong không đợi ông lão nói lời cảm tạ liền xoay người rời đi.
Ngạo Thiên trên tay cầm một chiếc họp vuông bằng nhun màu đỏ, tâm trạng vui vẻ trở về khách sạn The Palm.
Nếu cô muốn anh cầu hôn, vậy anh sẽ quỳ xuống trước mặt cô và tặng cô chiếc nhẫn kim cương năm ca ra hình trái tim này.
Cả đoạn đường trở về khách sạn, trong đầu anh cứ hiện lên vẻ mặt cảm động hạnh phúc của Thiên Hương khi nhìn thấy chiếc nhẫn cầu hôn.
Anh muốn cho cô thứ tốt nhất, muốn cô được hạnh phúc khi ở bên cạnh anh.
Chắc có lẽ vì Thiên Hương là người phụ nữ đầu tiên của anh, nên anh quả thật không hiểu tâm tư của cô.
Anh cho rằng chỉ cần mình cho cô những thứ tốt đẹp nhất thì cô sẽ vui, anh không ngờ hành động của anh càng khiến Thiên Hương mặc cảm muốn tránh xa anh hơn.
Bước vào phòng của mình, Ngạo Thiên liếc một vòng tìm kiếm bóng dáng của người con gái anh yêu.
Ngạo Thiên vừa bước sâu vào trong vừa gọi tên cô.
- Thiên Hương.....Thiên Hương...
Không thấy Thiên Hương trả lời, đột nhiên trong lòng anh hiện lên cảm giác bất an.
Anh nhanh chóng tìm khắp nơi nhưng không thấy cô đâu cả, Ngạo Thiên nhìn thấy cánh cửa tủ quần áo mở toang ra, anh vội vàng bước tới mở ra xem.
Quần áo anh mua tặng cô còn nguyên nhưng quần áo thường ngày của cô không còn một cái.
Anh giận dữ cuộn tròn nắm đấm, đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, sức lực của Ngạo Thiên khiếp người khiến bức tường màu trắng rạn nứt.
- Em lại không giữ lời.
Ngạo Thiên giận dữ gằm lên, anh nhất định sẽ tìm cô trở lại.
Một tuần sau, một đoàn xe màu đen đắt tiền hiện ngang tiến vào khu chung cư bình dân, mấy người dân nhìn thấy liền tụm năm tụm ba bàn tán xôn xao.
Họ tò mò không biết người ngồi trong xe có thân phận gì, đến đây để tìm ai?
Đòn xe năm chiếc dừng lại dưới một căn chung cư hai mươi tầng, một người đàn ông mở cửa xe ra, anh ta mặc trên người âu phục màu đen áo sơ mi trắng đeo kính râm.
Ken bước tới cửa phía sau, mở cửa xe cung kính mời Ngạo Thiên ra.
Ngạo Thiên một thân âu phục chỉnh tề, mái tóc ngắn gọn được anh khéo léo chải về phía sau.
Ngạo Thiên vừa bước xuống xe, xung quanh anh liền xuất hiện một đám cận vệ, họ thận trọng nhìn trước nhìn sau để bảo vệ chủ nhân của mình.
Ngạo Thiên không quan tâm đến ánh mắt tọc mạch của tất cả mọi người, anh phớt đi tiếng xì xào chung quanh.
Ngạo Thiên ngước mặt lên nhìn căn hộ phía trên, anh đã cho người điều tra, căn hộ trên tầng năm là nơi Thiên Hương sinh sống cùng ba mẹ.
Ngạo Thiên nhìn Ken, Ken liền hiểu ý, anh ra hiệu cho thuộc hạ mang quà hỏi cưới đi theo anh lên nhà của Thiên Hương.
Đứng trước cửa, Ngạo Thiên vô cùng khẩn trương anh là một thương nhân, dự không biết bao nhiêu cuộc xã giao cùng với những người có địa vị cao trong xã hội.
Nhưng chưa một lần anh cảm thấy căn thẳng như bây giờ, anh cố kiềm chiếc cảm xúc trong lòng mình.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Chỉ là gặp gia trưởng có gì to tát.
Trong lúc Ngạo Thiên còn đang trấn an bản thân mình, đột nhiên cánh cửa lớn được mở ra.
Tử Mộng Bình kinh ngạc khi nhìn thấy chàng thanh niên xuất sắc lần trước đứng trước cửa.
Lần này còn phô trương hơn lần trước, cậu thanh niên mang theo bên mình một đám người.
Nhìn vào y như một đám xã hội đen, với gương mặt hình sự.
- Xin lỗi cậu tìm ai?
Trong lòng Tử Mộng Bình biết cậu thanh niên này đến là vì đứa con gái của ông, con bé vừa về nhà không bao lâu liền có người tìm đến.
Ngạo Thiên lịch sự gật đầu một cái trầm giọng nói.
- Con đến tìm Thiên Hương.
Mẹ của Thiên Hương nghe ba cô nói chuyện với người nào đó ngoài cửa, liền tò mò ra xem.
Nhìn thấy Ngạo Thiên cặp mắt bà tỏa sáng.
Ngạo Thiên quá đẹp trai, thân hình đạt tiêu chuẩn khí thế hơn người, nếu làm con rể của bà thì không có chỗ nào chê được.
Bà bước nhanh tới bên cạnh chồng hỏi nhỏ.
- Cậu ta đến tìm ai?
Tử Mộng Bình nhìn Ngạo Thiên rồi nhìn vợ nhỏ giọng đáp.
- Tìm Thiên Hương chứ ai.
Mẹ của Thiên Hương nghe vậy liền nhìn Ngạo Thiên tươi cười nói.
- Mờ cậu vào nhà.
Ngạo Thiên nghe vậy liền bước vào trong, đi theo sau anh là Ken và đám thuộc hạ.
Trong căn phòng khách nhỏ lúc này thật ngột ngạt, Tử Mộng Bình, vợ và Ngạo Thiên thì ngồi trên sofa còn đám thuộc hạ nghiêm túc đứng sau lưng anh.
Lúc này mẹ của Thiên Hương mới chợt nhận ra Ngạo Thiên không phải là người bình thường, nhìn thấy hành động thận trọng cung kính của đám người phía sau đối với anh, bà tin chắc gia thế của Ngạo Thiên không đơn giản.
Nhưng mặc kệ xuất thân của Ngạo Thiên, chỉ cần Ngạo Thiên thật lòng yêu con gái bà là ok.
Lúc này bà mới nhớ đến nhân vật chính, mẹ của Thiên Hương lớn giọng kêu con.
- Thiên Hương, có người muốn gặp con.
Thiên Hương ở trong phòng nghe mẹ gọi liền nghĩ người đến là Thiết Sang Sang, hôm qua cô buồn chán gọi điện thoại tâm sự với Thiết Sang Sang rất lâu.
Thiết Sang Sang bảo hôm nay sẽ đến cùng cô đi mua sắm, phụ nữ khi buồn cách tốt nhất để giải buồn chính là tiêu tiền, tiêu càng nhiều tiền càng vui.
Cánh cửa phòng ngủ được mở ra Thiên Hương mơ hồ bước ra ngoài, cả đêm vì nghĩ đến Ngạo Thiên nên cô không thể nào chợp mắt, gần sáng cô mới thiếp đi một chút.
- Chị Sang Sang, sao lại đến sớm.......
Thiên Hương còn chưa nói xong đã bị ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người làm kinh hãi.