Tổng Tài Yêu Em Không

Tổng Tài Yêu Em Không

Mô Tả:

Em có biết vì sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út hay không? Vì ở ngón tay ấy có một mạch máu chạy thẳng đến tìm. Khi anh đeo chiếc nhẫn này vào tay của em tin tức là trái tim của chúng ta đã gắn bó với nhau. Dù sau này có bao nhiêu sóng gió đi nữa chúng ta cũng mãi không chia xa.

Chương 47 : Ngạo Thiên bực bội

Hơi thở mang theo mùi hương nam tính thuộc về riêng anh phà thẳng vào nửa bên mặt đỏ bừng của cô, khiến trái tim cô đập loạn.

- Tôi xin lỗi.....vì đã không nghĩ đến cảm nhận của em.

Ngạo Thiên nói đến đây chợt dừng lại, anh từ từ xoay cô lại bắt buộc Thiên Hương phải đối diện với anh.

Anh nhìn thật nghiêm túc, ánh mắt lộ rõ sự chân thành khiến cô bất ngờ.

Cô quan sát anh một hồi lâu, một người cao ngạo như anh lại hạ mình xin lỗi cô sao?

Cô là đang nằm mơ có phải không?

Trong đầu suy nghĩ vậy Thiên Hương lập tức chứng thực suy nghĩ của mình, cô nâng tay nhéo thật mạnh vào bàn tay của Ngạo Thiên lúc này đang giữ chặt eo cô, vì hành động bất thình lình của cô khiến Ngạo Thiên bất ngờ kêu lên.

- Ahhhhh....

Nghe anh kêu lên cô mới ý thức rằng mình không phải nằm mơ, cô đứng bất động cặp mắt chớp chớp nhìn anh không biết phải nên nói gì.

Đột nhiên Ngạo Thiên buông cô ra anh thản nhiên cởi bỏ áo vest trên người quăng sang một bên, rồi dùng tay giặt mạnh cái cà vạt trên cổ ném xuống mặt đất, ưu nhã xoắn tay áo sơ mi màu trắng lên đến khuỷu tay.

Anh nhìn cô cười tươi nói.

- Em không thể hoà nhập vào cuộc sống của tôi, thì hãy để tôi hoàn nhập vào cuộc sống của em.

Em có nghe qua về chuyện Nhật Thực không?

Tuy mặt trăng và mặt trời không xuất hiện cùng nhau, nhưng cũng có lúc ngoài lệ.

Khi Nhật Thực thì lúc đó mặt trăng và mặt Trời xuất hiện cùng chung một lúc, tuy rất hiếm thấy nhưng cũng đã từng xuất hiện qua.

Thiên Hương ngây người với lời nói của anh, kỳ thật những gì anh nói đều rất chí lý, khiến cô không thể nào phản bác lại được.

Đột nhiên Thiên Hương mỉm cười nhìn anh, lúc này Ngạo Thiên nhìn thật đẹp trai, không nghiêm trang như ngày thường, nhìn phong lưu hấp dẫn vô cùng, có phần bụi trần, rất hợp khẩu vị của cô.

Trong lúc hai người nhìn nhau, Ken từ bãi đỗ xe vội vàng đi tới, nhìn thấy Ngạo Thiên ăn mặc như vậy Ken lo lắng bước nhanh tới khom người nhặt lên áo vest và cà vạt của Ngạo Thiên, đang nằm thê thảm dưới mặt đất.

- Ngạo Tổng, ngài....

Ngài còn phải đi gặp ông Gray.

Ken cung kính nói ánh mắt vô tình nhìn sang Thiên Hương, giống như trong lòng không biết Thiên Hương đã làm gì lại khiến Ngạo Thiên trở nên như thế này.

Từ lúc anh theo bên cạnh Ngạo Thiên đến giờ lúc nào Ngạo Thiên cũng ăn mặc chỉnh chu không giống như bây giờ.

Ngạo Thiên không rời mặt khỏi gương mặt tươi cười của cô, thản nhiên đáp lại Ken.

- Ông Gray tôi giao lại cho cậu.

Nói xong anh vươn tay nắm lấy tay Cô, đi thẳng về phía trước bỏ lại Ken không biết phải bịa lên chuyện gì để nói với ông Gray.

Hai người dắc tay nhau đi bộ trên con đường đông đút người qua lại, hai bên là hai hàng hoa hồng màu tím lúc này đang tranh nhau nở rộ.

Tuy trời đã tối nhưng nhờ vào những ngọn đèn đường soi sáng, nên phong cảnh nhìn thật lãng mạng.

Xung quanh hai người là những cặp tình nhân, tay trong tay đi dạo tình tứ trên phố.

Lúc nào nhìn thấy những cặp tình nhân âu yếm bên nhau, Thiên Hương đều nguỡng mộ họ.

Cô không ngờ có ngày mình cũng được như những cô gái đó, được người đàn ông của mình, dắt tay đi dạo dưới ánh trăng, trên gương mặt tươi cười rạng rỡ in rõ hai từ hạnh phúc.

Thiên Hương vui vẻ bước từ bước chậm rãi theo anh, ánh đèn đường sáng chói phản chiếu lại hai cái bóng đen trên con đường nhựa phía trước, thân hình Ngạo Thiên cao lớn vạm vỡ, cô nhìn thật nhỏ bé bên cạnh anh.

Ngạo Thiên mang lại cho Thiên Hương cảm giác an toàn, mà từ trước đến giờ cô chưa từng cảm nhận qua từ bất kỳ người nao.

Đột nhiên bàn tay đang nắm tay anh siết chặt hơn, giống như cô muốn nói cho Ngạo Thiên biết, cô đã đồng ý ở lại bên cạnh anh.

Ngạo Thiên cúi đầu nhìn cô, lúc này ánh mắt của Thiên Hương nhìn anh rất lạ, ánh mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy khiến Ngạo Thiên vô tình chìm đắm vào trong đôi mắt long lanh của cô.

Không biết là do ông trời cố tình an bày hay sao, hai người đi ngang qua một chàng thanh niên, trên tay cầm một cây đàn ghi-ta, nhìn thấy Ngạo Thiên và cô đột nhiên cậu ta đàn và cất giọng ngọt ngào hát bản nhạc

" Nắm lấy tay anh"

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

Nghe được có người trình diễn Thiên Hương hớn hở nắm tay Ngạo Thiên kéo anh đến trước mặt cậu thanh niên.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đột nhiên Ngạo Thiên cất giọng hát theo cậu ấy.

"Nắm tay anh thật chặt giữ tay anh thật lâu,

Hứa với anh một câu sẽ đi chọn tới cuối con đường,

Đến khi tim ngừng đập và đôi chân ngừng đi,

Thì em yêu ơi xin em hãy cứ tin"

Thiên Hương nhìn Ngạo Thiên nước mắt lưng tròng, cô xúc động đến không nói nên lời, cô không ngờ anh lại hát hay như vậy.

Mấy cặp tình nhân đi bên cạnh đứng lại vây quanh hai người, họ nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng Thiên Hương lúc này là lúc Ngạo Thiên tỏa sáng nhất.

Đột nhiên trong đầu Thiên Hương hiện lên một ý nghĩ điên cuồng, chẳng lẽ giống như trong mấy bộ phim ngôn tình, Ngạo Thiên hát xong sẽ quỳ xuống cầu hôn với cô.

Chết rồi..... chết rồi, cô phải làm sao đây?

Cô nên đồng ý hay không?

Trong lúc Thiên Hương chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên, kéo cô về hiện thực.

"Bốp......bốp.....bốp....."

Thiên Hương mở to đôi mắt lòng lanh nhìn Ngạo Thiên chờ đợi hành động kế tiếp của anh, mỗi một giây trôi qua dài như một tiếng, sự chờ đợi khiến Thiên Hương vô cùng hồi hộp, trái tim cũng vì vậy mà đập nhanh đến nổi muốn rớt ra bên ngoài.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Thiên Hương, Ngạo Thiên bước tới trước mặt cậu thanh niên, anh lấy trong ví ra một sắp tiền lớn đưa cho câu ta.

Cậu thanh niên không ngờ Ngạo Thiên lại phóng khoáng như vậy, cậu ta nhận tiền xong liền cúi đầu cảm tạ.

Ngạo Thiên không nói gì chỉ nhìn cô cười ngọt ngào rồi nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

Thiên Hương cảm giác xấu hổ vô cùng, sao vừa rồi cô lại có ý nghĩ điên rồ đó.

Kỳ thật nếu Ngạo Thiên thật sự cầu hôn với cô, Thiên Hương chưa chắc gì đồng ý, nhưng không biết vì sao trong lòng cô có phần thất vọng khi Ngạo Thiên đã không cầu hôn với cô.