Tổng Tài Yêu Em Không

Tổng Tài Yêu Em Không

Mô Tả:

Em có biết vì sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út hay không? Vì ở ngón tay ấy có một mạch máu chạy thẳng đến tìm. Khi anh đeo chiếc nhẫn này vào tay của em tin tức là trái tim của chúng ta đã gắn bó với nhau. Dù sau này có bao nhiêu sóng gió đi nữa chúng ta cũng mãi không chia xa.

Chương 48 : Em không thích

 

Vẻ mặt ủ rũ của cô khiến Ngạo Thiên lo lắng, anh nhìn cô ân cần quan tâm.

- Em có đói bụng không?

Chúng ta tìm cái gì đó để ăn.

Ngạo Thiên nghĩ chắc cô đã mệt, tìm nhà hàng nào đó cho cô ngồi nghĩ chân một lúc.

Nghe Ngạo Thiên hỏi, cô mới chợt nhớ ngoài buổi sáng ra cô chưa ăn gì cả.

Nghĩ đến đây cô lập tức nhớ đến chuyện lúc sáng, giữa Chung Hân và anh.

Cũng vì hai người nên cô không ngon miệng.

Thiên Hương sùng máu, rút tay ra khỏi bàn tay rộng lớn của anh, cô nhìn anh với ánh mắt tức giận.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của anh như không biết vì sao cô lại nổi giận, Thiên Hương càng thêm giận dữ, đột nhiên một ý nghĩ léo lên trong đầu cô, cô nhìn anh cười gian trá nói.

- Ăn cái gì cũng được?

Ngạo Thiên không cần suy nghĩ liền gật đầu đồng ý ngay, nhưng nhìn thấy nụ cười quỷ quái trên gương mặt cô anh hơi e dè.

Trong lòng không biết cô gái này định giở trò gì nữa.

Quả thật như suy nghĩ của anh, cô đưa anh đến một cửa hàng bình dân.

Ngạo Thiên đứng trước cái được gọi là cửa hàng, nhưng trên thực tế chỉ là một cái sập nhỏ đặt vài cái bàn và mấy cái ghế.

Bà chủ nhìn thấy Thiên Hương liền ân cần nói.

- Thiên Hương hôm nay em đi cùng bạn trai hả?

Thiên Hương đỏ mặt liếc bà chủ một cái rồi lén nhìn Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên sa sầm mặt, đây là lần đầu tiên anh đến những nơi này.

Tuy trong lòng không muốn, nhưng vì cô thích nên anh sẽ chìu cô.

Hai người ngồi xuống cái bàn tròn trước quầy bán thức ăn, Ngạo Thiên ngồi ngây ngắn, không dám động đậy chỉ sợ mình vô tình đụng đến những thứ bên cạnh.

Thiên Hương nhìn vẻ mặt khó coi của Ngạo Thiên, cô thật muốn cười nhưng cố kiềm chế.

Đáng đời anh chưa?

Anh còn dám bắt nạt tôi, tôi sẽ khiến anh thê thảm hơn bây gấp trăm lần.

Thiên Hương nhìn anh ý cười lộ rõ trong ánh mắt sáng quắc của cô.

Đột nhiên bà chủ mang hai đĩa thức ăn và vào chai bia, đặt xuống bàn trước mặt hai người.

Ngạo Thiên nhìn cô khó hiểu hỏi.

- Mình còn chưa gọi món.

Chẳng lẻ nơi này khách hàng không được chọn món sao?

Bà chủ nhìn thấy Ngạo Thiên không được thoải máu bà liền đánh giá anh từ trên xuống dưới.

Nhìn thấy thần thái cùng với y phục đắt tiền trên người anh, bà biết anh là người giàu có, chắc có lẻ đây là lần đầu tiên anh đến những cửa hạng xập xệ như thế này, bà nhìn anh cười tươi nói.

- Thiên Hương là khách quen, nên không cần cô ấy nói tôi cũng biết cô ấy muốn ăn gì.

Thiên Hương gật đầu theo lời nói của bà chủ quán.

- Cảm ơn chị.

Cô lịch sự nói, nói xong cô cầm lấy hai đôi đũa nhún vào trong một cái ly trà bên cạnh rửa cho sạch rồi mới đưa cho Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên vươn tay nhận lấy đôi đũa, anh cầm đôi đũa trên tay ánh mắt bắt đắc dĩ nhìn cô, rồi nhìn xuống đĩa thức ăn trước mặt.

Nhìn thấy món ăn, Ngạo Thiên bắt giác nuốt một ngụm nước bột.

Không biết thứ này là gì, sao nhìn kinh tởm đến như vậy?

Thiên Hương nhìn thấy vẻ mặt đen thui của Ngạo Thiên cô mỉm cười, trong lòng cảm thấy hả dạ vô cùng.

- Anh mau ăn đi ngon lắm, tôi thích nhất là món bao tử xào này, bà chủ cố tình làm thật cay cho tôi.

Thiên Hương nói xong gắp một miếng bao tử bỏ vào trong miệng.

- Um.....rất ngon.