Tổng Tài Yêu Em Không

Tổng Tài Yêu Em Không

Mô Tả:

Em có biết vì sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út hay không? Vì ở ngón tay ấy có một mạch máu chạy thẳng đến tìm. Khi anh đeo chiếc nhẫn này vào tay của em tin tức là trái tim của chúng ta đã gắn bó với nhau. Dù sau này có bao nhiêu sóng gió đi nữa chúng ta cũng mãi không chia xa.

Chương 38 : Người đàn ông

Đinh một tiếng, cuối cùng thang máy cũng đã đến tầng 56, cửa thang máy vừa mở ra cô như mũi tên xông thẳng ra ngoài.

Ngạo Thiên không hề gấp gáp, anh bình tĩnh bước từng bước một theo sau cô.

Thiên Hương đứng bất động đưa mắt nhìn trái rồi nhìn phải, trên tầng 56 này chỉ có vỏn vẹn mười phòng. Đường ra duy nhất chính là thang máy.

Ngạo Thiên đứng sang một bên dựa lưng vào bức tường màu trắng, hai tay nhàn nhã khoanh trước ngực, ánh mắt có phần thích thú nhìn cô.

Cô nhìn anh trong lòng tức đến muốn điên lên, cái tên này lúc nào cũng giở trò bắt cóc.

Càng nhìn vào vẻ mặt tự đắc của Ngạo Thiên, Thiên Hương càng muốn chống cự.

Cô bước nhanh tới trước cửa thang máy, tay liên tục ấn vào nút mở cửa.

Nhưng cái Thiên Hương nhận được chính là giọng nói máy móc của người phụ nữ.

"Xin qúy khách hãy nhập vào dấu vân tay"

Thiên Hương ấn dấu vân tay của mình vào màn hình LED, nhưng giọng nói đáng chết kia cứ lập đi lập lại cùng một câu, khiến Thiên Hương nhức cả đầu.

"Xin qúy khách hãy nhập vào dấu vân tay"

"Xin qúy khách hãy nhập vào dấu vân tay"

- Em không cần phải tốn công phí sức để làm gì!

Vì sự an toàn của khách hàng nên khách sạn đã dùng đến công nghệ tối tân nhất, chỉ có khác hàng VIP mới có thể sử dùng được thang máy này.

Nói cho chính xác là chỉ có dấu vân tay của tôi mới có thể mở được cửa thang máy.

Ngạo Thiên nhìn Thiên Hương thản nhiên nói, đối nghịch với vẻ ung dung của anh, cô tức đến muốn giết người.

- Thật tức chết!

Cái tên chết tiệt nào đã suy nghĩ ra cách, dùng dấu vân tay để sử dụng thang máy?

Ngạo Thiên bực bội hắng giọng đáp.

- Uh um.........

Em đang mắng tôi?

Sau khi Ngạo Thiên thành công ký hợp đồng với Lôi Thị, độc quyền sản xuất phần mềm Iris, anh đã bắt đầu tiến vào thị trường công nghệ thông tin.

Một trong những hợp đồng lớn nhất Ngạo Thị ký được, chính là bắt tay với các khách sạn năm sao lắp ráp chương trình dùng dấu vân tay thay vì chìa khoá hoặc thẻ phòng.

Khi khách hàng đến thuê phòng dấu vân tay của họ sẽ được lưu vào trong máy vi tính, tất cả họat động như mở cửa phòng hay thang máy đều dùng dấu vân tay để nhận dạng, tuy nhiên chỉ có khách VIP mới có thể dùng đến dịch vụ này.

Nghe Ngạo Thiên nói vậy, Thiên Hương kinh ngạc nhìn anh, thì ra anh chính là tên chết tiệt kia.

Tức thì nói vậy, chứ Thiên Hương cũng công nhận, tuy dùng vân tay thật phiền phức nhưng đó là một trong những cách tốt nhất để đảm bảo sự an toàn cho khách hàng, thẻ phòng có thể làm mất còn dấu vân tay thì không.

Lúc này Thiên Hương thật hối hận vì sao mình lại không điều tra anh, cô tin chắc anh khong chỉ là một cậu ấm bình thường.

Trong lúc Thiên Hương đang suy nghĩ đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Ngạo Thiên vang khiến cô giật nãy mình.

- Vào mau!

Thiên Hương ngước mặt nhìn lên, lúc này Ngạo Thiên đã đứng bên trong cánh cửa phòng, bàn tay vịn vào thành cửa chờ cô.

Thiên Hương biết mình không thể trốn khỏi, bước đi nặng trĩu vào trong.

Ngạo Thiên cười thầm, cô gái này chịu cứng chứ không chịu mềm, anh không làm dữ cô sẽ không ngoan ngoãn nghe theo.

Thiên Hương bước vào trong phòng, cô nép mình sát vào bức tường bên phải muốn giữ khoản cách càng xa anh càng tốt.

Ngạo Thiên thản nhiên bước tới cái sofa đặt ngay chính giữa phòng, anh tao nhã cỡ bỏ áo vest, tuỳ tiện ném sang một bên.

Trái tim của Thiên Hương đập thình thịch, khi cô nghĩ đến cái đêm của một tháng trước.

Cô nhìn anh nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không biết Ngạo Thiên muốn gì.

Qúa nguy hiểm!

Mình phải tìm cách rời khỏi nơi này ngay.

Nhìn thấy vẻ mặt gian trá của Thiên Hương, Ngạo Thiên nhếch môi cười.

- Em lại muốn trốn?

Thiên Hương cảm giác nhưng Ngạo Thiên đã nhìn thấu lòng cô, cô trợn mắt phản bát.

- Ai bảo với anh rằng, tôi muốn trốn?

Ngạo Thiên khom người tới cầm lấy chai rượu đỏ trên bàn, anh thành thạo mở nắm chai rót vào trong cái ly trống, chỉ trong tích tắc cái ly thủy tinh đã được chất lỏng màu đỏ sẫm lấp đầy.

Anh cầm ly rượu trong tay lắc lắc nhẹ, rồi ung dung đưa ly rượu đến bờ môi nhâm nhi một chút.

Lúc này nhìn anh thật mê hồn, sự hấp dẫn tỏa ra từ trong ánh mắt mê ly của anh, như men rượu khiến cô chưa uống giọt nào đã ngà ngà say.

Ngạo Thiên đặt ly rượu xuống bàn liếc mắt nhìn Thiên Hương, cô thật xinh đẹp cặp mắt mông lung, gương mặt ửng hồng khiến yết hầu của anh di chuyển không ngừng.

Cái cảm giác thỏa mãn sau cuộc ái ân lần trước, khiến trái tim của Ngạo Thiên thổn thức.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, anh mới đứng lên bước chậm rãi đến trước mặt cô.

Bàn tay ấm áp vươn lên vuốt ve gò mắt đỏ bừng của cô, cảm giác lâng lâng khi tay anh chạm vào làn da trắng nõn mịn màng của cô.

- Sao em lại trốn tôi?

Đột nhiên giọng nói trầm khàn của Ngạo Thiên vang lên trong không gian yên tĩnh, như bùa mê thuốc lú khiến Thiên Hương không tự chủ nói.

- Tôi sợ...........

Ngạo Thiên nhíu mày khó hiểu nhìn cô.

- Em sợ tôi?

Thiên Hương lắc đầu nhìn thẳng vào mắt anh khẽ nói.

- Không......không phải tôi sợ anh...

Nhưng.....nhưng......

Ngạo Thiên thật kiên nhẫn chờ Thiên Hương nói tiếp, lần này anh nhất định sẽ bắt cô đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng.