Góc tối của Tổng tài

Góc tối của Tổng tài

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 8 : chấp nhận

Trong lòng Dương Tử Uyển thoáng qua một tia kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ), nhưng vẫn vờ bình tĩnh gật đầu.

Cô dù sao vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao sự tồn tại của Nghê Hải Đường kém như vậy?

Cô cho tới bây giờ không có nghe bất kỳ ai nói quá nhiều về cuộc đời Nghê Hải Đường, mà ngay cả Phương Nam đã từng có hôn ước với Nghê Hải Đường hình như cũng hoàn toàn không quan tâm Nghê Hải Đường.

Nghê Hải Đường như ảo ảnh, so với ảo ảnh còn không thật bằng. Chẳng lẽ Nghê Hải Đường so với Dương Tử Uyển cô là một cô gái không ai thương yêu?

"Tôi ăn no rồi." Để đũa xuống, Dương Tử Uyển lau miệng một cái: "Tôi tính đến bệnh viện thăm Nghê tiên sinh, rồi đến trường đi học, gần đây đã thiếu quá nhiều khóa, sợ rằng không đủ sức có thể bị thôi học."

"A! Phu nhân muốn đến trường học?" Thím Hứa giật mình nhìn cô.

Đôi vợ chồng này cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Sáng sớm chồng phải đi làm, hiện tại vợ lại muốn đi học, không có một chút bộ dáng vừa kết hôn nào hết.

"Đúng vậy ạ." Dương Tử Uyển đứng lên đi ra ngoài: "Nếu Phương Nam hỏi, phiền thím nói lại với anh ta một tiếng."

Thím Hứa nhanh chóng đuổi theo cô, dặn dò: "Phu nhân, tiên sinh phân phó, tối hôm nay trong nhà có dạ tiệc, cô nhất định phải tham dự."

Dương Tử Uyển thuận miệng đáp ứng, cầm túi trên ghế salon đi ra ngoài.

Nhìn thấy cô mở cửa, tài xế trong nhà liền lái xe tới, mời cô lên xe.

Dương Tử Uyển sửng sốt một chút, thật lâu mới nhớ tới bản thân không còn như trước, hiện tại cô dù sao cũng là thiên kim Nghê gia, Phương phu nhân.

Ngồi lên Rolls-Royce sang trọng, khóe miệng Dương Tử Uyển nổi lên một chút lạnh lùng, cười tự giễu.

"Cậu thật sự thích hoàng hôn." Một người con trai tuấn mỹ, tóc dài tết đuôi sam sau gáy thưởng thức tranh vẽ trên tường lớn nói.

Khuôn mặt anh ta khiến ngay cả phái nữ nhìn cũng sẽ nghẹt thở, tràn đầy nét trung tính tươi đẹp.

"Đại mạc Cô Yên thẳng, Trường Hà Lạc Nhật viên." Âu Dương Lâm Phong gật gù đắc ý ngâm một câu thơ.

Đó là một bức tranh phong cảnh vẽ sa mạc, con sông cùng hoàng hôn hòa hợp. Ban đêm, sa mạc lớn mênh mông bị ánh hồng xen lẫn ánh sánh vàng rực rỡ của hoàng hôn bao phủ, ánh hoàng hôn chiếu rọi nước trên sông, sóng nước mênh mông, sáng lạng tươi đẹp.

"Khắp nơi đều là hình ảnh hoàng hôn, cậu từ trước đều say mê cái này, thật không biết cậu ở đây giở trò quỷ gì? Nếu như giống tôi say mê mỹ nhân thì không nói, hoàng hôn có gì hay?" Mặc dù Âu Dương Lâm Phong tuấn mỹ, nhưng lời nói lại khiến người khác mất vui. Ngồi sau bàn làm việc, Phương Nam cũng không thèm nhìn anh ta một cái, chỉ tập trung tinh thần xem xét bản vẽ trong tay.

Đây là một kế hoạch đóng tàu hơn năm trăm triệu tiền Đài Loan, vì vậy anh hết sức thận trọng.

Trong mười tập đoàn vận tải đường thuỷ trên thế giới, duy chỉ có tập đoàn Trường Phong còn chưa mở chi nhánh ở Đại Lục của Trung Quốc, tất cả chi nhánh cơ quan toàn bộ là văn phòng. Bởi vì văn phòng không thể nhận đơn đặt hàng trực tiếp, nhất định phải ủy thác tàu cho công ty vận hành, như thế, thứ nhất chẳng những lợi nhuận bị mất một tầng mà hiệu suất làm việc cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng.

Mà kế hoạch này chính là muốn thay đổi hoàn toàn tình trạng bị động này, một khi kế hoạch thành công, tập đoàn Trường Phong nhất định có thể lần nữa đoạt lại ghế thuyền vương tại Châu Á, thậm chí là sự nghiệp đóng tàu trên toàn cầu từ tay tập đoàn Vấn Đỉnh.

"Này, tớ đang nói với cậu đó!" Âu Dương Lâm Phong lộ ra vẻ mặt không đàng hoàng mỉm cười, miễn cưỡng sờ cằm, ghé vào trước bàn làm việc, bày ra tư thế tự cho là đau khổ nhất, bắt đầu quấy rầy vị cuồng công việc kia.

"Không nhìn thấy tớ đang bận việc sao?" Phương Nam lạnh lùng trả lời: "Tớ cũng không giống như người khác, cả ngày lẫn đêm dạo chơi khắp nơi."

"Nói gì vậy? Tớ nể tình bạn tốt mới đến quan tâm cậu một chút." Âu Dương Lâm Phong không vui cau mày, gõ một cái vào bàn: "Vị tiểu thư Trần Sunny kia tạm thời dẹp yên, nhưng tớ cũng không dám bảo đảm sau này cô ta không tiếp tục gây sự."

"Biết." Phương Nam không yên lòng đáp một tiếng.

"Cậu tóm lại đang làm cái gì? Ngày thứ hai sau tân hôn bỏ chạy đi làm. Đem cô gái nhỏ yểu điệu ném ở trong nhà, không cảm thấy người ta rất đáng thương sao?"

"Âu Dương Lâm Phong tâm địa sắt đá biết đau lòng vì phụ nữ rồi sao?" Phương Nam buồn cười ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái.

Âu Dương Lâm Phong hừ một tiếng: "Cũng phải xem là phụ nữ như thế nào. Khó có một người phụ nữ khiến tớ cảm thấy thú vị, tớ tự nhiên không muốn nhìn thấy cô ấy bị cậu bắt nạt, thật sự rất thảm."

"Cậu cảm thấy mình bắt nạt cô ấy?"

"Dĩ nhiên, thử hỏi trên đời này làm gì có ai ngày thứ hai sau tân hôn liền ném vợ mình ở một bên, chạy đến phòng làm việc, cùng bàn làm việc chơi hôn nhẹ?"

Phương Nam thở dài: "Tớ không biết nên cùng cô ấy sống chung như thế nào."

"Gì?" Âu Dương Lâm Phong không khỏi bật cười: "Không thể nào? Cậu, một đại thiếu gia sẽ không biết ứng phó với phụ nữ như thế nào?"

"Cô ấy không giống vậy."

"Dứt khoát nói cho cô ấy biết, lời nói thật lòng không phải tốt sao? Mọi người cùng vui không phải sao?" Kẻ ngốc cũng nhìn ra được Dương Tử Uyển đối với Phương Nam mà nói thật sự khác biệt. Âu Dương Lâm Phong nhún vai một cái: "Thật không biết cậu vất vả như vậy là vì cái gì?"

Phương Nam hơi nhếch chân mày lên: "Xin nhờ, tớ cũng có việc rất nhạy cảm, đàn ông tâm tính thiện lương không nhiều. Không phải chỉ có phụ nữ mới có thể làm mình làm mẩy."

Âu Dương Lâm Phong nghe, bày ra một bộ dáng sắp nôn mửa.

Trên đời này liên hệ thế nào với ai cũng có điểm yếu ớt nhạy cảm, duy chỉ có cái tên lên hai mươi tuổi liền tiến vào tập đoàn Trường Phong - Phương Nam này là không thể có, danh hiệu "Trảm Diêm Vương" này cũng không phải là hư danh.

Âu Dương Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thuận tay để lên trên bàn làm việc của Phương Nam: "Tên tiểu quỷ này, Dương Tử Uyển cùng Nghê Hải Đường bộ dáng thật giống nhau. Lúc trước cô ấy bao nhiêu tuổi? Cậu sẽ không phải yêu trẻ con chứ?"

"Chúng tớ đúng là vào lúc ấy định ra hôn ước. Được rồi, cậu cũng nên đi xem chiến tích của mình một chút đi. Coi chừng bị người quản."

"Ok! Nhưng mà tớ nhắc nhở cậu, phụ nữ đều rất để tâm, cậu lạnh nhạt như vậy với người ta, người ta nói không chừng sẽ tức giận. Phụ nữ chủ động ngoan với cậu cũng không phải là không có kiến thức, tuyệt đối so với đàn ông lợi hại hơn." Âu Dương Lâm Phong vẫy tay tặng anh một cái hôn gió, xoay người rời đi.

Ngoan? Dương Tử Uyển?

Phương Nam khẽ mỉm cười, anh bây giờ không có cách nào đem hai người này liên hệ làm một.

Buổi tối, thức ăn phong phú trên bàn ăn bằng đá cẩm thạch đã nguội, xung quanh bàn ăn, mọi người không một ai dám động đũa.

"Thật là, làm cái gì vậy hả? Quỷ nghèo chính là quỷ nghèo, một chút lễ nghi cũng không hiểu." Trần Sunny nhàm chán tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay không ngừng ở trên bàn ăn vẽ vòng tròn.

Cô mặc một thân âu phục thấp ngực, ăn mặc thiên kiều bá mị (kiều diễm, mị hoặc á), vậy mà Phương Nam nhìn cũng không có nhìn cô một cái, khiến cô bực mình.

"Phương Nam, cậu tóm lại có biết chuyện gì xảy ra hay không? Tại sao Dương Tử Uyển đến bây giờ còn không có xuất hiện? Cô ta cho là được làm nữ chủ nhân liền làm cao, không coi thân thích như chúng ta để trong mắt sao?" Cũng là họ hàng xa của Nghê Vạn Hùng, một người đàn ông trẻ tuổi cũng không ngừng oán trách.

"Phương Nam, cháu có phải nên đi tìm một chút không?" Mẹ Trần Sunny ra sức ôn hoà nhã nhặn thương lượng cùng Phương Nam.

"Thật buồn cười! Vợ như vậy, Nghê gia không cần! Ngày mai tôi phải đi nói chuyện cùng Vạn Hùng!" Trưởng bối duy nhất ở đây, em rể của Nghê Vạn Hùng hầm hừ thở phì phò, gõ gậy xuống đất.

Theo lệ thường ở Nghê gia, hễ là con dâu mới vào cửa, mọi người trong gia tộc phải cùng nhau ăn bữa cơm, ngồi theo thứ tự trên dưới, đợi vợ mới đều thấy qua mọi người, mới coi là chính thức được cái nhà này tiếp nhận.

Vì vậy, hôm nay tất cả thân thích của Nghê Vạn Hùng đều đến, mặc dù những người này tâm bất cam tình bất nguyện mà tới.

Không nói đến Phương Nam là cô nhi được Nghê Vạn Hùng nhận nuôi, nhưng lại thừa kế tập đoàn, ngay cả vợ mới cưới cũng không phải máu mủ của Nghê gia, chỉ là một hàng giả, để cho những người thèm thuồng tài sản của Nghê Vạn Hùng đã sớm tức giận chờ bộc phát rồi.

Vừa đúng lúc, dạ tiệc quan trọng như vậy Dương Tử Uyển lại có thể không đến, mọi người lòng mang kế hoạch nham hiểm đang lo không có cớ xuất binh, hiện tại cuối cùng cũng tìm được cái cớ để phát tiết, tận lực công kích Dương Tử Uyển, hận không thể lập tức đem cô trục xuất khỏi cửa lớn Nghê gia.

Sắc mặt Phương Nam u ám, không nói câu nào.

Ai cũng biết anh tức giận, hơn nữa vô cùng, vô cùng tức giận.

Mọi người tuy có chút hả hê, nhưng cũng biết điều im lặng.

Khi mọi người cho là Phương Nam sẽ cho người đi tìm Dương Tử Uyển cùng cô tính sổ, thì Phương Nam quay đầu thấp giọng phân phó: "Thím Hứa, hoãn tiệc."

"Hả?" Mọi người kinh hãi.

"Hôm nay tới đây thôi, dạ tiệc đổi thành ngày mai." Phương Nam đứng lên, cũng không quay đầu lại, đi ra phòng ăn.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ lại không cam lòng đứng lên.

"Bất kể như thế nào, thừa dịp ý thức của Vạn Hùng còn thanh tỉnh, chúng ta nhất định phải vạch trần cái âm mưu này." Em rể của Nghê Vạn Hùng dùng sức gõ gậy mạnh một cái, oán giận nói.

"Đúng, rất rõ ràng chính là tên họ Phương cùng với người đàn bà Dương Tử Uyển chết tiệt kia lừa gạt tiền của ông." Người đàn ông trẻ tuổi âm ngoan nắm chặt hai quả đấm: "Chúng ta phải vạch trần bọn họ, nếu không toàn bộ sự nghiệp của Nghê gia sẽ bị rơi vào tay người ngoài."

"Hừ, đừng nói nữa, chúng ta trở về bàn bạc lại." Nói xong, em rể của Nghê Vạn Hùng liền dẫn mọi người nghênh ngang đi.

※ ※ ※

Khi Dương Tử Uyển trở về đã là 10h đêm.

"Phu nhân, cuối cùng cô cũng về!" Thấy cô vào cửa, thím Hứa vẫn chờ vội vàng nghênh đón, thấy khắp người cô đều là bụi đất, quần bị mài rách, không khỏi chấn động: "Phu nhân, cô làm sao vậy?"

"Không có sao, chỉ là bị ngã một cái." Dương Tử Uyển vỗ vỗ tay thím Hứa, muốn bà đừng quá căng thẳng. Trước kia đi chụp hình xung quanh ở bên ngoài, cô đã từng bị nặng hơn, đã sớm tập mãi thành thói quen.

"Như vậy. . . . . . Cô mau lên gặp tiên sinh đi, tiên sinh vẫn đang chờ cô." Thím Hứa có chút lo lắng nói.

"Sao?" Dương Tử Uyển nhíu mày lại, đi lên cầu thang.

"Phu nhân, cô tối hôm nay không có trở về tham gia dạ tiệc, khách đều đã đi về, cơm cũng không có ăn. Tiên sinh rất tức giận, cô phải cẩn thận một chút."

Bước chân của Dương Tử Uyển dừng lại một chút.

"Phu nhân. . . . ."