Góc tối của Tổng tài
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.
Chương 7 : kiên trì bất chấp
Nghe vậy, Dương Tử Uyển chợt nở nụ cười, dùng hai tay che mặt của mình lại, không để cho anh thấy nước mắt của cô.
"Đừng mở miệng nói dối, không thích ép buộc người khác? Anh không làm chuyện này? Sói đội lốt cừu, còn dám mở miệng nói mình lương thiện? Tức cười!"
"Miệng của em thật sự rất không đáng yêu." Phương Nam thở dài nhẹ một tiếng, bỗng nhiên ôm lấy thân thể của cô, điên cuồng hôn lên cổ, vai, bộ ngực sữa của cô.
Thân thể mềm mại của Dương Tử Uyển mãnh liệt co dãn khi bàn tay của anh chạm xuống, không tự chủ được mà để lộ bộ dáng phong tình mê người.
Cô vùi mặt vào gối, dường như nghẹn ngào.
Ngón tay của anh lướt qua hai chân cô, không chút do dự hướng về chỗ bí ẩn giữa hai chân cô.
Thân thể Dương Tử Uyển chấn động mãnh liệt, vẫn cắn chặt hàm răng như cũ, không để bản thân phát ra tiếng cầu xin.
"Em nói rất đúng, những gì anh muốn, anh tuyệt đối không khách sáo. Anh muốn tất cả của em, muốn chỗ sâu nhất trong cơ thể em lưu lại ấn ký của anh." Vừa nói, anh liền không chút khách sáo, dùng sức nhanh chóng thẳng người xuyên vào cơ thể của cô.
"Tôi không phải Nghê Hải Đường. . . . . . không phải. . . . . . ." Dương Tử Uyển kiềm chế phát ra âm thanh kêu gào, đau đớn tê liệt ban đầu khiến thân thể cô đột nhiên căng thẳng, tay siết chặt sau lưng anh, móng tay bấm vào da thịt anh.
Thật là đau! Cô cảm giác mình đã bị nghiền nát, đau đến ngay cả xương cũng như bị gãy ra.
Phương Nam hô nhỏ một tiếng, đột nhiên dừng lại động tác muốn tiến vào sâu hơn.
"Em còn là. . . . . ." Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.
"Đừng nói cho tôi biết anh ưa thích xử nữ, chẳng qua chỉ là một tầng lá mỏng mà thôi." Dương Tử Uyển dùng gối che lại mặt mình, âm thanh vụn nát.
"Nhìn anh." Phương Nam lấy gối ra, hai tay nâng mặt cô.
Như bị thanh âm của anh đầu độc, Dương Tử Uyển mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sâu xa bị dục vọng thiêu đốt, cô không nhịn được ngẩn người. Trừ dục vọng, trong cặp mắt kia dường như còn có rất nhiều thứ khác, nhưng cô không cách nào suy đoán được rốt cuộc là gì.
"Từ khi mới bắt đầu, anh so với em tỉnh táo hơn, anh tất nhiên biết anh muốn người con gái tên Dương Tử Uyển, từ nay về sau, em là người phụ nữ của anh, mặc kệ người tên là Dương Tử Uyển, hay là Nghê Hải Đường giả, hiểu chưa?" Anh bỏ kính xuống, nói rõ từng câu từng chữ.
Dương Tử Uyển sững sờ nhìn anh, đáy lòng dâng lên một trận sóng to gió lớn.
Anh. . . . . . Muốn là cô?
*******************
Đầu tiên, chúng ta cần phải hiểu “Tiểu Thuyết Ngôn Tình là gì?“. Là sản phẩm của nhân loại, của xã hội, là sự tích lũy kiến thức qua từng thời kì phát triển của con người và từng nền văn minh của nhân loại.
*******************
Mặc dù cô chỉ là một thế thân, mặc dù bọn họ vừa mới quen, mặc dù cô vì tiền mới chịu chấp nhận cuộc hôn nhân này, anh đều không để ý?
Khiếp sợ rất lâu, Dương Tử Uyển chợt phát hiện, bạn tốt hết sức sùng bái người đàn ông này có cái nhìn thực sự rất tốt.
Lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ không mang kính mắt của anh, Dương Tử Uyển bị gương mặt tuấn mỹ trước mắt mê hoặc ngoài dự định, hốc mắt hơi lõm xuống khiến gương mặt anh càng thêm mị hoặc, mà ngọn lửa trong mắt dường như muốn đả thương cô.
Đây là vừa thấy đã yêu sao?
Còn là một lần sex liền chung tình? (+_+)
Còn nói là, yêu thật sự là có thể "Làm" tới luôn sao?
Dương Tử Uyển vì ý nghĩ của mình mà đỏ mặt.
"Phải nhớ kỹ, anh, Phương Nam, chính là người đàn ông duy nhất của em." Phương Nam nâng cao hông của cô, tách hai chân của cô ra, lần nữa tiến vào.
Dương Tử Uyển kêu nhỏ một tiếng, đầu óc càng hôn mê. Ánh mắt của anh giống như câu thần chú của phù thủy, khiến thân thể cô không tiếp tục kháng cự nữa.
"Thả lỏng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa." Âm thanh của Phương Nam khàn khàn, rõ ràng đang cố nén dục vọng.
Của cô rất nhỏ hẹp, mềm mại, anh lo lắng mình hơi dùng sức một chút cũng sẽ đả thương cô.
Thân thể Dương Tử Uyển bởi vì luật động cẩn thận của anh mà bắt đầu từ từ có cảm giác.
Đau đớn dần dần biến mất, bất an giãy giụa biến thành khéo léo nghênh hợp, cuối cùng khi vật cứng rắn to lớn của anh chạm tới một điểm, ngón tay của cô đột nhiên siết chặt ở lưng Phương Nam, trong cơ thể kháng cự co rúc lại.
"Vật nhỏ, vẫn không thể hôn sao?" Anh thở hổn hển hỏi, đôi mắt mị hoặc nhìn cô.
"Không. . . . . ." Trong lòng Dương Tử Uyển đang cuồng loạn, vẫn cố chấp cự tuyệt.
Trước khi xác định tâm ý của cô cùng tâm ý của anh có giống nhau không, cô cự tuyệt.
"Một ngày nào đó, anh sẽ để em cam tâm tình nguyện chủ động hôn anh." Phương Nam tức giận cắn trước ngực trắng ngần của cô.
Dương Tử Uyển cảm giác trước mắt toàn sao, choáng đầu hoa mắt, nóng bỏng chấn động khiến cô đạp rơi chăn xuống, nhưng có chút mát mẻ ngược lại mang đến kích thích hơn, dường như lan vào tận xương tủy làm cô tê dại, cuối cùng mất khống chế thét lên một tiếng.
"A. . . . . . Ừ. . . . . ." Thanh âm từ trong đôi môi đỏ tươi mềm mại của cô thốt ra.
Bộ dáng của cô cực kỳ quyến rũ xinh đẹp, khiến Phương Nam càng điên cuồng, không ngừng tăng nhanh luật động.
Trên tường chiếu rọi bóng dáng hai người quấn quýt, thời gian trôi qua chậm rãi, lửa tình qua đi lại vẫn hừng hực thiêu đốt, thậm chí càng đốt càng mạnh.
Cho đến bầu trời phía đông dần dần sáng lên, nhiệt tình mới ngừng nghỉ.
Khi Dương Tử Uyển tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ mỏng, nhàn nhạt chiếu lên giường lớn, Dương Tử Uyển giơ cánh tay lên che mắt, một lát sau mới bỏ xuống.
Trong phòng yên tĩnh, tên kia không biết đã đi đâu.
Dương Tử Uyển chống thân thể từ từ ngồi dậy, cơ thể mỏi nhừ cùng với nơi tư mật hơi đau làm cho lòng cô đột nhiên trầm xuống.
Đáng chết! Tên dã thú kia!
Mặc dù biết món đồ chơi được mua về không có quyền oán trách, nhưng Dương Tử Uyển nhịn không được nguyền rủa anh tốt nhất biến thành thái giám.
Biết rõ cô là lần đầu tiên, biết rõ cô không cam tâm tình nguyện, anh một lần lại một lần muốn cô, lẽ nào anh không thể thương hương tiếc ngọc một chút sao?
Cô xuống giường muốn đi tắm lại phát hiện không ngờ người mình sạch sẻ, ga giường cũng đã được làm sạch.
"Anh muốn tất cả của em, muốn chỗ sâu nhất trong cơ thể em lưu lại ấn ký của anh." Không biết thế nào, bên tai đột nhiên vang vọng lời anh nói đêm qua, Dương Tử Uyển ngượng đỏ đến tận lỗ tai.
Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, nhanh chóng tắm nước lạnh.
Khi cô sắp kỳ rách toàn bộ da thịt, đầu óc cũng tỉnh táo đôi chút, mới bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo mà Phương Nam đã thay cô chuẩn bị.
Dọn dẹp lại giường đệm lộn xộn xong, cô chợt phát hiện có một tờ giấy ở bên cạnh gối, đưa tay cầm lên, là một tờ chi phiếu, phía trên viết rõ ràng 25 triệu.
Dương Tử Uyển sững sờ đứng ở đó, trước mắt là một mảnh đen kịt.
Đây là cái gì? Anh xem cô là cái gì, là cái gì? Kỹ nữ bán mình sao?
Sao anh không dứt khoát dùng một đống tiền mặt mang cô đi chôn luôn đi, làm giống như người đàn ông biến thái làm hại cô gái phong trần sao?
Chỉ một chiêu đơn giản như vậy, triệt để đem tôn nghiêm của cô giẫm nát dưới lòng bàn chân.
Phương Nam, anh thật độc ác.
※ ※ ※
Lúc Dương Tử Uyển chỉnh đốn lại tinh thần đi xuống lầu, một người nữ giúp việc chừng bốn mươi tuổi lập tức đón cô.
"Phu nhân, cô đã dậy?"
Dương Tử Uyển gật đầu một cái, cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi vì cô chưa từng dậy trễ như thế: "Phu nhân có đói bụng không? Cơm trưa đã chuẩn bị xong, tôi đi hâm lại cho nóng."
Dương Tử Uyển nhìn đồng hồ trên tay một lúc, cách giờ đi học buổi chiều còn rất sớm, vì vậy liền gật đầu một cái: "Vâng."
Người nữ giúp việc mỉm cười đi về phía nhà bếp, một lát sau liền đi tới bảo cô
"Phu nhân, phòng ăn ở chỗ này, mời cô tới đó dùng cơm."
Dương Tử Uyển đi theo vào phòng ăn rộng rãi sáng sủa. Bàn ăn thật dài bằng đá cẩm thạch đủ cho mười mấy người cùng ngồi, khiến Dương Tử Uyển mở rộng tầm mắt.
Đợi cô ngồi xuống, người nữ giúp việc liền ân cần thay cô múc canh.
"Đây là canh xương sườn với củ sen, đối với thân thể rất tốt, sắc mặt phu nhân không tốt lắm, phải chú ý bổ dưỡng."
"Tôi tự múc là được rồi. Còn có, sau này gọi tôi Tử Uyển là được rồi." Dương Tử Uyển cảm thấy không quen với tiếng "Phu nhân" kia. Thật sự không được tự nhiên: "Xin hỏi xưng hô với thím như thế nào?"
"Tôi họ Hứa, phu nhân nếu như không ngại, gọi tôi là thím Hứa được rồi." Thím Hứa mỉm cười nói, vẫn kiên trì gọi cô là "Phu nhân" như cũ.
"Thím Hứa." Dương Tử Uyển gật đầu một cái: "Phương. . . . . . Ách. . . . . . Nam đâu?"
"Tiên sinh sáng sớm đã ra ngoài, ngài bảo hôm nay có một hội nghị vô cùng quan trọng, không đi không được, không có cách nào ở nhà cùng phu nhân."
Dương Tử Uyển nhấc mi. Ngày thứ hai sau tân hôn lập tức đi làm. Quả nhiên đối xử với cô như tình một đêm.
Thím Hứa tràn đầy áy náy, không đợi Dương Tử Uyển mở lời, liền vội vàng nói tiếp: "Phu nhân, tiên sinh mọi thứ đều tốt, chỉ có duy nhất một khuyết điểm nhỏ này, quá coi trọng công việc, cho dù là bão gió mưa lớn, hay cảm cúm phát sốt, ngài cũng không thể không đến công ty, ngài luôn luôn như thế, ngay cả lão gia cũng trách mắng rất nhiều lần rồi."
"Tôi không có trách anh ta." Dương Tử Uyển miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Chồng chăm chỉ nỗ lực mới đáng giá dựa vào, không phải sao?"
"Đúng vậy, tiên sinh thật sự là người chồng tốt." Thím Hứa vui mừng gật đầu, khó có được phu nhân tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại hết sức quan tâm, xem ra tiên sinh thật có phúc.
"Thím Hứa, thím sao lại đồng ý hầu hạ tôi?" Dương Tử Uyển nói ra nghi vấn ở trong lòng nghi vấn.
"Phu nhân sao lại nói vậy, cô là nữ chủ nhân ở nơi này mà."
"Nhưng tôi chỉ là thế thân của Nghê Hải Đường." Dương Tử Uyển tin người trong khu nhà cao cấp này cũng biết cô là hàng giả.
"Không, phu nhân, cô quan tâm an ủi lão gia mạnh khỏe, chúng tôi còn cảm kích không hết, hơn nữa tiên sinh đặc biệt phân phó, mặc dù cô là thế thân của tiểu thư Nghê Hải Đường, nhưng cũng là phu nhân thực sự, cô đã là nữ chủ nhân ở đây, không nên có suy nghĩ như vậy mới phải." Thím Hứa mỉm cười an ủi cô.
Phương phu nhân thật sư? Có ý gì?