Góc tối của Tổng tài
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.
Chương 18 : Truyện Full 1 Góc tối của Tổng tài
Hễ là dính một chút quan hệ hôn nhân, một chút quan hệ bạn bè đều tới, mọi người đều giống như chờ đợi bữa tiệc thịnh soạn vậy, ánh mắt lóe lên, mười phần hưng phấn.
Bọn họ không ngờ Nghê Vạn Hùng sẽ tuyên đọc di chúc khi còn sống.
Cái lão Hồ Ly tung hoành ngang dọc thương trường này quả nhiên không giống người bình thường, làm việc luôn ngoài dự đoán của mọi người.
"A, Phương phu nhân, xin dừng bước." Thấy Dương Tử Uyển muốn đi vào bên trong, y tá vội vàng tiến lên ngăn cản cô.
"Ông. . . . . . Nghê tiên sinh sao rồi?" Cô gấp gáp hỏi.
"Tinh thần Nghê tiên sinh rất tốt, xin không cần lo lắng." Y tá nhẹ giọng nói: "Nhưng Nghê tiên sinh đặc biệt phân phó, Phương phu nhân ở bên ngoài nghe là được rồi, không cần vào bên trong."
Tâm Dương Tử Uyển đột nhiên trầm xuống, tay chân lạnh như băng.
Nghê Vạn Hùng đã biết cô là Nghê Hải Đường giả sao?
Cô cười khổ một tiếng, chán nản ngồi ở trên ghế salon, trước mắt biến thành một màu đen.
Vốn là như vậy, cô không có quan hệ gì với Nghê Vạn Hùng, ông mời luật sư tuyên đọc di chúc, thậm trí còn không muốn cô có mặt, có thể cho cô đứng ở bên ngoài nghe, đã là cho cô mặt mũi lắm rồi.
Di chúc Nghê Vạn Hùng, chia tài sản của ông thành hai phần. Thứ nhất là tiền mặt gửi ngân hàng, bao gồm tiền Đài Loan cùng các loại ngoại tệ, cùng với ngôi nhà trên danh nghĩa bán đấu giá, các loại đồ cổ, ước chừng mười tỷ Đô-la, chia ra làm hai, một nửa quyên cho các tổ chức từ thiện cùng với các quỹ dự bị cho nhu cầu cấp thiết của nhà nước, một nửa chia đều cho người thân huyết thống của ông. Thứ hai, sáu mươi lăm phần trăm cổ phần tập đoàn Trường Phong ông có, toàn bộ đều giao cho Phương Nam thừa kế, Phương Nam cũng nhận chức vị cao nhất, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc tập đoàn.
Bởi vì Phương Nam vốn có mười phần trăm cổ phần tập đoàn trong tay, bây giờ có thêm sáu mươi lăm phần trăm cổ phần từ Nghê Vạn Hùng, tương đương nắm giữ toàn bộ tập đoàn Trường Phong ở trong tay.
Mặt khác, di chúc cuối cùng đặc biệt nhấn mạnh một lần nữa, nếu có người không vừa lòng với di chúc, cố gắng tranh đoạt tài sản hoặc địa vị của người khác, thì đồng nghĩa với việc tự động bỏ quyền thừa kế, tài sản tương ứng của người đó sẽ được chia đều cho những người có ích khác.
Rõ ràng, lời tuyên bố này của Nghê Vạn Hùng là vì bảo vệ Phương Nam, anh là người thừa kế duy nhất không có quan hệ máu mủ cùng Nghê Vạn Hùng, lại có được tập đoàn Trường Phong, khó tránh khỏi những người khác không phục.
Cuối cùng, Nghê Vạn Hùng đặc biệt nhắc tới Dương Tử Uyển, ông cảm ơn Dương Tử Uyển nguyện ý thay thế Nghê Hải Đường thật sự đến an ủi người khác vào những năm tháng cuối cùng, nhưng Dương Tử Uyển cuối cùng vẫn không phải là Nghê Hải Đường, vì vậy cô cũng không nhận được bất kỳ tài sản nào.
Về việc, Dương Tử Uyển cùng Phương Nam kết hôn, ông không can thiệp nữa, mặc cho hai người trong cuộc quyết định tiếp tục hoặc là ly hôn.
Nghe được lời cuối cùng, Dương Tử Uyển ảm đạm rời đi.
Cô không để ý việc mình không có được một phần tiền, bởi vì cô không phải là Nghê Hải Đường, vốn là không nên có được cái gì, cô để ý chính là Nghê Vạn Hùng đến lúc cuối cũng không chịu nhìn mặt cô, cô đối với bản thân chỉ là thế thân cảm thấy thật có lỗi, nhưng mà, cô thật sự thích ông cụ có cặp mắt chim ưng này, trong ánh mắt của ông, cô nhìn thấy ông cô độc cùng khát vọng có người thân bên cạnh.
Cô thật hy vọng cho dù là cuối cùng chỉ để cho cô cầm tay ông, phụng bồi ông đi hết đến một giây cuối cùng trong cuộc đời ông cũng được, như vậy trong lòng cô sẽ khá hơn một chút.
Nhưng Nghê Vạn Hùng không chịu gặp cô.
Giả thì vẫn là giả, một khi chân tướng bại lộ, cô ở trước mặt Nghê Vạn Hùng sẽ không có bất kỳ chỗ đặt chân nào.
Phương Nam đứng ở trước cửa sổ trong phòng bệnh, nhìn bóng lưng nhỏ bé đi ở dưới lầu, ánh mắt đằng sau mắt kính tràn đầy đau đớn cùng bất đắc dĩ.
Anh biết Dương Tử Uyển hiện tại nhất định rất khó chịu, bởi vì cô là một cô gái nhỏ bé quá yếu lòng.
Nhưng, anh không có cách nào ôm cô một cái vào lúc này, sau khi di chúc tuyên bố, chính là lúc chiến tranh chính thức bắt đầu, mưa gió bão bùng mãnh liệt đến, anh nhất định mau chóng xé tan màn đêm để nhìn thấy ánh sáng mới được.
Tạm thời mang Dương Tử Uyển hoàn toàn cách ly bên ngoài khỏi cuộc sống của anh, đối với cô như vậy mới là an toàn nhất.
Anh nhất định phải làm như vậy.
※ ※ ※
Dương Tử Uyển về tới Nghê gia.
Sau đó, cô đợi ba ngày ba đêm, muốn cùng Phương Nam thẳng thắn nói chuyện một chút, nhưng Phương Nam ba ngày ba đêm cũng không về nhà.
Cô không thể dùng thân phận Nghê Hải Đường lấy được tài sản, Phương Nam sẽ rất thất vọng sao? Mặc dù anh đạt được tập đoàn Trường Phong, nhưng lòng của người ta lúc nào cũng tham lam, tựa như cô luôn khát vọng được anh ôm nhiều hơn cùng yêu mến.
Tốt nhất cả người anh hoàn toàn đều là của cô, là Dương Tử Uyển cô, mà không phải cái gì Nghê Hải Đường.
Ngày thứ tư, trời còn chưa sáng, Dương Tử Uyển liền rời khỏi Nghê gia.
Cô chỉ để lại một thứ —— đơn ly hôn đã có chữ ký của cô.
Sau khi trở lại nhà, cuộc sống Dương Tử Uyển giống như bị mộng du.
Mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, ăn ngủ tiếp, ngủ ăn nữa, ngây ngô dại dột.
Mẹ của cô mặc dù lo lắng, nhưng lại không biết nên nói gì với con gái, không thể làm gì khác hơn là đi theo bên cạnh cô hỏi han quan tâm cô.
Một buổi chiều, cô nhận được điện thoại của Cố Yên Nhiên.
"Tử Uyển, thật lâu không có liên lạc, không có lương tâm, cậu không phải đã quên tớ chứ?" Cố Yên Nhiên ở bên đầu kia điện thoại chỉ trích nói.
Cô lên tiếng cười khổ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Thật là, cô thật đã quên Cố Yên Nhiên, quên bạn tốt nhất của cô.
Thật ra thì, trong khoảng thời gian này cô dường như đã quên mất tất cả mọi thứ, cực kỳ trống rỗng.
"Cười cái gì mà cười? Chột dạ đúng không? Phụ nữ đúng là chỉ kết chứ không được cưới, chỉ cần có chồng không cần chị em!" Cố Yên Nhiên giả giống như thật oán trách.
Dương Tử Uyển cũng chỉ có thể cười khổ.
"Lúc nãy, bác gái cho mình biết, cậu cũng đã sắp biến thành hòn vọng phu rồi, ngu ngốc! Nếu như tên đàn ông kia không cần cậu, cậu cũng cần gì phải có anh ta? Ly hôn thì ly hôn, làm gì giống như trời sập vậy? Cậu không phải còn có ước mơ sao?"
Ước mơ? Dương Tử Uyển ngây ngẩn cả người.
Trời ạ, cô cũng đã bao lâu không có sờ tới máy ảnh rồi? Cô tuyệt nhiên đã quên mình còn có ước mơ.
"Tử Uyển?" Vẫn không nghe thấy cô đáp lại, Cố Yên Nhiên có chút lo lắng khẽ gọi.
Dương Tử Uyển chợt thấp giọng khóc sụt sùi tỉnh táo, cô làm sao vậy? Cô đều muốn quên tất cả mọi việc, ngay cả dựa vào mơ ước của bản thân để tồn tại cũng ném ra sau gáy, cô đúng là một đứa ngốc!
"Trời ạ! Cậu ở đấy mà khóc sao? Đừng dọa tớ được không?" Cố Yên Nhiên kinh hoảng kêu to: "Tớ hiện tại đang ở quán cà phê Hoa Sen, là chỗ trước kia cậu làm việc, ở góc trong. Tớ. . . . . có điều khó nói muốn cho cậu biết, không gặp không về!"
Không đợi cô trả lời, Cố Yên Nhiên tự mình cúp điện thoại.
Dương Tử Uyển không khỏi cười khổ. Cố Yên Nhiên quá quen tính cách của cô, cứ thế cúp điện thoại cô cũng không thể không đi chuyến này.
Nửa giờ sau, Dương Tử Uyển đẩy cửa quán cà phê đi vào.
Khi cô bước vào chỗ góc trong kia, lại không nghĩ rằng mình giống như diễn viên trong phim truyền hình lúc tám giờ vậy, nhìn bên trong có một đôi nam nữ đang hôn môi.
Nữ chính là Cố Yên Nhiên, nam chính là người cô muốn gặp lại sợ gặp nhất, đã từng là chồng của cô.
Phương Nam ngẩn ngơ, lập tức cau chặt chân mày đẩy Cố Yên Nhiên ra.
Dương Tử Uyển ngây dại, cắn môi dưới.
Cố Yên Nhiên nhìn thấy cô, trên mặt hiện ra một chút ý cười xinh đẹp: "Tử Uyển, cậu đã đến rồi."
Dương Tử Uyển không để ý đến cô, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Nam, cắn răng nói: "Anh giải thích thế nào?"
"Đây. . . . . . Là một hiểu lầm." Phương Nam cố gắng đẩy Cố Yên Nhiên đang ngồi trên đùi mình ra, Cố Yên Nhiên lại ôm thật chặt cổ anh, dứt khoát không bỏ ra.
"Hiểu lầm?" Dương Tử Uyển chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen nhánh, giận tới mức đem ba lô trên tay hung hăng đập vào đầu anh: "Cùng bạn của tôi hôn môi cũng chỉ là hiểu lầm? Tại sao tôi lại không có được hiểu lầm tươi đẹp như vậy?"
Cô nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, bởi vì ở lại lâu hơn một giây, cô sợ mình sẽ khóc mất.
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Đồ trứng thúi!
Anh chính là tên có ai đến cũng không cự tuyệt, ngay cả một thế thân cũng chịu lấy, cô còn có thể mang ảo tưởng gì với anh nữa đây?
Lưu manh, ác ma, sắc lang, hạ lưu từ trong bụng mẹ, tốt nhất bị người khác ngược đãi hành hạ, sau đó để cho vệ tinh toàn cầu đồng bộ phát sóng hai mươi bốn giờ liên tục!
Phương Nam đẩy người phụ nữ ghê tởm đang bám trên người anh ra, căm tức hận không thể xé cô ta ra làm hai.
Cố Yên Nhiên gọi điện thoại cho anh, nói Dương Tử Uyển xảy ra chút chuyện, anh lập tức bỏ lại công việc đang làm vội vàng phi đến đây, kết quả lại là?
Vậy mà lại rơi vào cái bẫy không thể giải thích được của người khác.
Anh bây giờ không biết vì sao Cố Yên Nhiên lại muốn cài bẫy anh?
"Giám đốc Phương, anh thật sự không có hứng thú với em sao? Em so với bông hoa nhỏ kia xinh đẹp hơn, mê người hơn, hấp dẫn hơn rất nhiều đúng không?" Cố Yên Nhiên cười đến thiên kiều bá mị, cố ý dùng ánh mắt phát điện nhìn anh.
"Lòng dạ hẹp hòi, nháy mắt nhiều con ngươi sẽ hỏng." Phương Nam cầm áo khoác lên bước ra ngoài: "Bất kể cô có ý tứ gì mà cài bẫy tôi, nếu vì tốt cho Tử Uyển, tôi cảm kích cô, nếu như làm tổn thương Tử Uyển, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."
Đi tới cửa, anh bỏ lại lời này rồi vội vã rời đi.
Cố Yên Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cất tiếng cười to, vừa cười vừa đập mạnh xuống bàn, thậm trí cười ra cả nước mắt.
Phương Nam này quả thú vị, đúng như lời người khác nói, là một người buồn chán rối loạn, chuyện buồn gì cũng để trong lòng không chịu nói ra, nếu thật sự có người làm tổn thương bảo bối của anh ta, anh ta cũng sẽ khẩn trương hơn bất kỳ ai.
"Này, anh cũng nên ra đi? Nhờ tôi diễn trò vui này, tôi cũng có thù lao gì chứ?" Cố Yên Nhiên gõ một cái vào vách tường bên cạnh.
Sau đó, một người đàn ông có đuôi sam dài mê người đi vào, trong đôi mắt mang theo vẻ tà ác và vui vẻ hơn cả Cố Yên Nhiên.