Góc tối của Tổng tài

Góc tối của Tổng tài

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 20 : Truyện Full 3 Góc tối của Tổng tài

"Đó là trêu em, ai bảo em tuyệt tình như vậy, vừa mở miệng là nói hợp đồng, tài sản?" Anh có chút đùa giỡn nhìn cô nói.

"Nhưng. . . . . Nhưng mà. . . . . . " Dương Tử Uyển mơ màng ngạc nhiên, cuối cùng chuyện có chỗ nào không đúng? "Nhưng mà vừa rồi anh cùng Yên Nhiên. . . . . ."

"Em không tin anh, nhưng cũng nên tin bạn tốt của em chứ?" Anh mắt của anh trở nên sắc bén vô cùng, nhìn thẳng cô.

"Em. . . ." Cô chỉ cảm thấy thật muốn khóc: "Nhưng mà. . . . . Em không phải chỉ là thế thân thôi sao?"

"Đứa nhỏ ngốc." Phương Nam ôm cô vào ngực, xoa đầu nhỏ của cô.

"Vậy. . . . . Tại sao ngày kết hôn. . . . . Em hỏi anh, anh không thừa nhận?" Cô vì thế mà đắn đo thật lâu, đáng ghét!

Anh không nói gì, gương mặt có chút ngượng ngùng, chẳng qua vì cô cúi đầu ở trong ngực anh nên không thấy được vẻ mặt hiếm thấy này của anh.

Sau một lúc lâu anh mới nói: "Đó là sự rụt rè của đàn ông."

"Rụt rè?" Lòng cô mềm nhũn. A, anh xấu hổ sao?

"Biết không? Vào đêm trước khi anh tới nơi này tám năm trước, Nghê Vạn Hùng nói cho anh biết chuyện của Nghê Hải Đường, ông nói, chờ Nghê Hải Đường trưởng thành, anh sẽ phải cưới cô ấy."

"Thật sao?" Dương Tử Uyển tò mò từ trong ngực anh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

"Cha anh từng có một bến tàu nhỏ, sau lại bị Nghê Vạn Hùng thu mua, mẹ anh cũng vì vậy rời bỏ cha anh, cha anh trắng tay liền nhảy xuống sông tự vẫn."

Dương Tử Uyển khiếp sợ nhìn anh.

"Anh đã từng đem tất cả tội lỗi, tất cả sai lầm đều đổ lên người Nghê Vạn Hùng, cũng có ý định sau khi lớn lên sẽ trả thù ông, nhưng, sống ở bên cạnh ông càng lâu, anh lại càng tin tưởng ông không phải loại người tàn nhẫn đó, mà là do trên thương trường giống như chiến trường, từ xưa tới nay người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Nghê Vạn Hùng đào tạo anh, cho anh làm người thừa kế tập đoàn, hy vọng duy nhất là muốn anh lấy cháu gái ông."

"Nghê Hải Đường nhất định rất đáng yêu phải không?" Dương Tử Uyển chua xót hỏi.

Phương Nam chợt cười rộ lên, hai tay chọc chọc gương mặt của cô: "Không đáng yêu bằng em."

Cô hừ nhẹ một tiếng, trong lòng lại ngọt ngào.

*******************

Đầu tiên, chúng ta cần phải hiểu “Tiểu Thuyết Ngôn Tình là gì?“. Là sản phẩm của nhân loại, của xã hội, là sự tích lũy kiến thức qua từng thời kì phát triển của con người và từng nền văn minh của nhân loại.

*******************

"Ngày đó, trong lòng anh rất phiền, không hiểu tại sao lại muốn anh cưới một người mà mình không thương, chẳng lẽ anh không có quyền lựa chọn sao? Vậy anh còn sống để làm gì? Thật may, ngày đó gặp được em, để cho anh có ước mơ."

"Có thật không?" Ánh mắt Dương Tử Uyển tỏa sáng lấp lánh: "Ước mơ của anh là gì?"

"Có một cô vợ đáng yêu."

Cô trợn tròn mắt há hốc mồm, hồi lâu gương mặt phớt hồng lườm anh một cái, vừa định hỏi thí sinh được làm cô vợ đáng yêu kia là ai, Phương Nam chợt mở miệng tiếp.

"Ước mơ của anh rất đơn giản, yêu một người, tốt nhất là cũng có được tình yêu từ cô ấy."

Dương Tử Uyển ngây ngẩn cả người, không nói ra lời.

"Mẹ vô tình phản bội lại cha, cha vô tình bỏ lại anh, anh được Nghê Vạn Hùng nuôi dưỡng, đào tạo thành một cỗ máy kiếm tiền. Khi đó anh đối với thế giới này rất tuyệt vọng, anh không có ước mơ, không có nhiệt huyết, không có. . . . . . yêu."

Mắt Dương Tử Uyển có chút phiếm hồng, đầy là lần đầu tiên Phương Nam bộc lộ bí mật ở đáy lòng với cô.

"Nhưng, anh dù sao cũng không phải là con dấu đặt đâu đóng đó, anh là người, cho nên anh còn khổ hơn cả con dấu." Phương Nam ôm chặt cô: "Em không biết, em trong lúc vô tình dùng ước mơ để cứu vớt anh. Ở thời khắc đó anh đột nhiên nghĩ, nếu như anh yêu cô gái có ước mơ này, có lẽ anh cũng sẽ vì thế mà có ước mơ, chờ đợi cô ấy lớn lên, nhìn cô thực hiện ước mơ, yêu mến cô thật tốt. Nếu như cô ấy yêu anh, anh liền cưới cô ấy, nếu như cô ấy không thương anh. . . . . ."

"Liền yên lặng chúc cô ấy hạnh phúc sao?" Dương Tử Uyển khờ dại hỏi.

"Không đâu!" Anh lộ ra vẻ ác liệt dữ tợn cười: "Cô ấy không nói thương anh, anh liền chói chặt cô ấy, ép cô ấy phải yêu anh!"

"Anh thật kinh khủng!" Dương Tử Uyển trợn to mắt, cuối cùng lại mỉm cười, cô biết anh không phải nói thật.

"Như vậy, anh thật sự yêu cô ấy sao?" Dương Tử Uyển lầm bầm hỏi, tim đập mạnh.

"Đương nhiên." Phương Nam cúi đầu điểm nhẹ lên môi cô: "Hiện tại, điều anh muốn hỏi, chính là, cô ấy có yêu anh không đây?"

Dương Tử Uyển ưm một tiếng, lao vào trong ngực của anh, chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, chân tướng làm người ta rất kinh ngạc, cô cơ hồ có chút không chịu nổi.

"Cho nên, em từ đầu đến cuối không phải là thế thân. Nếu như Nghê Hải Đường còn sống, anh cũng sẽ không cưới cô ấy. Anh tình nguyện không được thừa kế, cũng phải mang ước mơ của anh cưới về nhà." Phương Nam dịu dàng nói.

"Gạt người!" Cô lầm bầm một câu, anh rõ ràng yêu tiền như vậy.

"Hiện tại vẫn tốt hơn, có thể yêu được mỹ nhân ở trong lòng, lại có thể lấy được tập đoàn Trường Phong, ha hả a. . . . . ." Phương Nam cười đến đắc ý, trời cao bây giờ quá thương anh, để cho anh cả tình trường và thương trường đều như ý.

Dương Tử Uyển liếc anh một cái, nhỏ giọng mắng: "Gian thương!"

"Cái gì?" Anh nghe không có rõ.

Cô kéo đầu anh xuống, ngón tay luồn vào giữa tóc anh, nhẹ nhàng vuốt ve. Tóc Phương Nam so với tóc cô, thô cứng hơn một chút, ngắn hơn một chút, làm tay cô hơi gai gai, ngưa ngứa, vô cùng thoải mái.

"Tử Uyển?" Ánh mắt của anh càng trở nên sâu xa, từ từ hiện lên nhiều dục vọng.

"Em muốn. . . . . Hôn anh." Dương Tử Uyển cuối cùng cũng lấy được dũng khí, nói ra khát vọng của mình.

Phương Nam cười phá lên, sau đó nhắm hai mắt lại, chu môi mình lên.

Dương Tử Uyển lấy tay vuốt ve miêu tả đường viền cánh môi mỏng hấp dẫn kia, đến khi ngón tay run rẩy, lòng bàn tay nóng lên, mới lưu luyến bỏ xuống. Môi của cô từ từ đặt lên, nhẹ nhàng lộ ra cái lưỡi mềm mại, lướt qua trên môi Phương Nam, hài lòng cảm thụ thân thể anh đang căng thẳng cùng hơi thở càng ngày càng nặng nề.

Khi cái lưỡi thơm của cô lần nữa đụng chạm đến khóe môi, Phương Nam đột nhiên phát ra một tiếng thở dài, chợt đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, dùng sức ôm cô vào ngực, đồng thời không khách sáo mà đoạt lại quyền chủ động của nụ hôn này, tay nâng gáy cô, hôn thật sâu.

Cái hôn kịch liệt này như muốn đem toàn bộ không khí trong miệng cô rút ra, rồi lại thổi khí thuộc về hơi thở của anh vào.

Thân thể Dương Tử Uyển run rẩy, cảm thấy có dòng điện mãnh liệt chạy loạn toàn thân, ngay cả ở chỗ tư mật cũng không bỏ qua, đốt lên ngọn lửa nóng rực trong cơ thể cô.

"Anh thật sự rất muốn. . . . . . Ăn em!" Đầu Phương Nam chôn thật sâu ở cổ cô, thật lâu thở dài nói.

Dương Tử Uyển đỏ mặt, lỗ tai đỏ, ngay cả thân thể cũng đỏ.

Bởi vì. . . . . . . Cô cũng rất muốn anh.

Anh chạm vào trán của cô nhẹ giọng hỏi: "Về nhà chứ?"

Cô gật đầu, cười đến thật hạnh phúc.

※ ※ ※

"Bây giờ chưa muốn có em bé. . . . . . ." Vùi ở trong ngực Phương Nam, Dương Tử Uyển nhỏ giọng mở miệng.

"Ừ?"

"Em muốn học xong đại học mới có con."

"Dĩ nhiên có thể."

"Em còn muốn làm nhiếp ảnh gia." Cô càng thêm nhỏ giọng nói.

"Có thể, nhưng em phải đáp ứng anh một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Sau này muốn đi đâu chụp hình, nhất định phải có anh đi cùng."

"Sao?"

"Không đồng ý không cho phép em đi." Anh bá đạo nói.

"Nhưng. . . . . . Anh còn có nhiều công việc bề bộn."

"Chuyện này không cần em quan tâm."

"Nhưng mà. . . . . ."

Cô còn muốn tìm lý do cự tuyệt, lời nói còn chưa nói ra đã bị nụ hôn nóng bỏng của anh ngăn lại.

Quên đi, cứ để cho anh bá đạo lần này đi.

Cô mơ màng suy nghĩ như vậy, cánh tay không tự chủ đặt lên cổ của anh.

Đời này, cô nguyện ý cứ mãi chìm đắm trong cái ôm của anh.

Ngoại truyện:

Tám năm trước ở Nghê gia.

Đêm khuya, Phương Nam đẩy cửa thư phòng ra, lẳng lặng đi vào, nhìn ông cụ ngồi trên chiếc ghế khắc hoa.

"Ông nội, ông tìm cháu?"

"Ngồi đi!" Nghê Vạn Hùng lấy kính lão trên mũi xuống, tay chỉ cái ghế đối diện bàn đọc sách.

Phương Nam theo lời ngồi xuống.

"Nam Nhi, cháu đã ở đây được mấy năm?" Nghê Vạn Hùng như có điều đang suy nghĩ.

"Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ông là năm cháu tám tuổi, đến nay đã mười hai năm." Phương Nam cung kính trả lời.

"Thật nhanh, một cái chớp mắt đã qua mười hai năm." Nghê Vạn Hùng thở dài.

Ông từ từ cúi người xuống, từ ngăn kéo cuối cùng của bàn đọc sách lục ra một đồ vật, đó là một khung hình nho nhỏ. Ông cầm ở trong tay, lấy khăn tơ lụa mềm mại lau chùi, say mê mà nhìn, cuối cùng mới lưu luyến đưa cho Phương Nam.