Góc tối của Tổng tài

Góc tối của Tổng tài

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 15 : Nếu cô máu lạnh

Nhà đánh cuộc phần lớn là đàn ông.

Mà dã tâm lớn nhất của đàn ông là danh, lợi, dục.

Đàn ông ở sòng bạc siêu hào hoa này, chắc sẽ không thiếu danh lợi, cái bọn họ thiếu hụt chính là các loại kích thích, lấp đầy dục vọng không đáy của mình.

Đánh bạc là một loại kích thích, mỹ nữ cũng giống như vậy.

Cho nên những tên đàn ông này bây giờ gần như biến thành dã thú trong thời kỳ động dục, nhìn những cô gái bên trong lồng tre, ánh mắt đỏ lên, hơi thở nặng nề.

Người đánh thấp nhất cũng đánh cược tới một triệu Đô-la, nhưng muốn giành được vị trí thứ nhất, thắng được mỹ nữ mà mình nhìn trúng, bọn họ buộc phải tranh giành đến chết đi sống lại như cũ.

Ba giờ sau, tám cô gái đã bị dẫn đi một nửa, còn dư lại bốn người.

Chiến đấu kịch liệt vẫn tiếp tục.

Một tên đàn ông da trắng trung niên cao lớn vạm vỡ, óc đầy bụng phệ hưng phấn ném bài trong tay xuống, thuận tiện kêu to "Thắng", sau đó tiến về phía một người trong số bốn cô gái còn lại.

Đó là một cô gái Châu Á, ước chừng hai mươi tuổi, có da thịt bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, tứ chi tinh tế, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, một dáng người Phương Đông xinh đẹp uyển chuyển, chỉ là ánh mắt của cô vẫn khép hờ, nhưng nhìn đôi lông mi dài cong mà suy đoán cô cũng sẽ có hai tròng mắt mê người.

Có lẽ là do tác dụng của thuốc, ánh mắt của cô dường như có chút mê mang.

Nhưng người đàn ông da trắng tên James này căn bản không để ý những thứ này, ông rất thích phụ nữ Châu Á, nhất là người con gái Châu Á có da thịt tinh tế tỉ mỉ kia, da thịt giống như tơ lụa thượng đẳng không có chút tỳ vết nào, ở dưới ánh đèn hiện ra như một đồ sứ sáng bóng, chỉ tưởng tượng cảm giác khi ngón tay vuốt ve, ông hết sức hưng phấn mặt đỏ bừng, đã không thể chờ đợi hơn nữa muốn tận hưởng bữa tiệc mỹ vị này.

Khi tay James gần chạm đến cô gái kia, một thanh âm trầm thấp quát ông ngừng lại.

"Khoan đã!"

James tức giận quay đầu lại, thấy đứng trước mắt là một người đàn ông mặc áo đen.

Người đàn ông cao lớn, đứng thẳng ước chừng cao hơn ông hai cái đầu, người cao cũng tới 1m90. Đội mũ dạ đen trên đầu, gần như che kín hơn nửa gương mặt, làm cho mọi người chỉ có thể nhìn thấy được đôi môi mỏng cùng với chiếc cằm kiên nghị của anh.

Nghe được thanh âm của người đàn ông áo đen, cô gái Châu Á bên trong lồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt muốn nhìn thấy anh rõ ràng.

Người đàn ông áo đen cố ý kéo thấp mũ xuống, cũng không có nhìn về phía cô.

"Mày. . . . . . Là ai?" James bị khí tức của người đàn ông áo đen làm cho khiếp sợ, dáng vẻ kiêu ngạo phách lối lập tức biến mất.

"Ông chủ của tôi cũng muốn đem người phụ nữ này đi." Thanh âm của người đàn ông áo đen không có chút nào lên xuống, lạnh nhạt lại kiên định.

"Cô ta là do tôi thắng được." James vừa định làm ầm ĩ, đột nhiên cảm giác được người đàn ông áo đen phát ra hơi thở càng thêm rét lạnh làm cho khiếp sợ, vì vậy không khỏi lui về phía sau một bước: "Sòng bạc có quy tắc của sòng bạc."

"Đúng, cho nên ông chủ của tôi muốn cùng ông đánh cuộc một ván, đánh cuộc một tỷ Đô-la."

"Hả?" James há to miệng.

Coi như đi tới nơi sòng bạc hào hoa này, khách đánh cuộc cũng rất giàu có, nhưng nhà giàu dễ dàng lấy ra một tỷ Đô-la vẫn còn là vô cùng hiếm có, James lập tức ý thức được mình đụng phải người không thể dễ dàng đắc tội.

"Nếu như ông thắng, tiền và người đều thuộc về ông, nếu như ông chủ tôi thắng, người phụ nữ này thuộc về chúng tôi." Người đàn ông áo đen nhàn nhạt nói.

Á? Ý vị này là cho dù thắng hay thua bản thân mình cũng không tổn thất sao? James cho tới bây giờ chưa từng nghe qua đánh cuộc "công bằng" như vậy, nhất thời hai mắt sáng lên: "Được, tôi đồng ý!"

Mất đi một phụ nữ thì đã là gì nào, nhưng nếu thắng có thể có được một tỷ Đô-la đó!

James nuốt nước miếng một cái, tin tưởng tối nay mình nhất định là rất may mắn, mới có thể gặp được chuyện tốt như vậy.

Nhưng mà, khi ông đi tới bàn đánh bạc phía trước, vốn mặt đang hưng phấn bỗng nhiên liền biến sắc như thiếu máu vậy. Ông liên tiếp lui về phía sau mấy bước, không dám tin nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện bên kia bàn đánh bạc.

"Bộ. . . . . . Bộ Phong?"

Tiếng kêu của James làm cho cả sòng bạc trong nháy mắt an tĩnh lại.

Người đàn ông ngồi ngay ngắn ở trước bàn có một gương mặt lạnh lùng, lông mày dày rậm hiện lên cá tính cương nghị, mà cặp mắt thâm thúy của anh có màu xanh nước biển hiếm thấy, sống mũi thẳng tắp làm cho mặt của anh có vẻ tươi sáng đặc biệt, đôi môi mỏng có độ cong khiêu gợi.

Trên người anh tràn đầy hơi thở đế vương không ai bằng, bầu không khí dường như trở nên đóng băng, ánh mắt của mọi người cũng tập trung ở trên người anh.

Anh ta chính là thần đánh bạc Bộ Phong? Vua của Las Vegas?

Anh ta làm sao lại tới thành phố Thái Dương ở Nam Phi này? Hơn nữa, anh ta hôm nay lại vì một người phụ nữ mà xuất hiện?

"Mang tiền đánh cuộc ra đi." Bộ Phong hướng về phía người đàn ông áo đen vẫy vẫy tay nói.

Người đàn ông áo đen xách lên một cặp da màu bạc, đem nó đặt vào trên chiếu bạc, sau khi mở ra, bên trong nhét đầy Đô-la làm cho người ta hoa mắt.

"Đây là một triệu Đô-la, thắng sẽ là của ông." Tròng mắt màu xanh nước biển của Bộ Phong trở nên thâm thúy hơn, đó là dấu hiệu phấn khích của anh.

Chỉ cần ngồi vào bàn đánh bạc, anh liền hết sức kích động, hơn nữa đầu óc so bình thường nhanh nhẹn hơn mấy chục lần.

Sắc mặt James càng ngày càng tái nhợt, tay vẫn run rẩy.

"Có thể bắt đầu chưa?" Bộ Phong nhìn ông một cái.

"Tôi. . . .. Tôi. . . . .. Bỏ cuộc." Hai chân James như nhũn ra, cuối cùng xụi lơ ở trên sàn nhà: "Cô gái kia thuộc về anh."

Cùng đánh bạc với Bộ Phong, tỷ số thắng tuyệt đối là số lẻ.

Người xem xung quanh phát ra âm thanh bất mãn.

"Nếu như có người không hài lòng, có thể cùng Bộ Phong tiên sinh đánh cuộc." Người đàn ông áo đen thấp giọng nói, thanh âm trầm thấp mà lạnh lùng kia giống như một thanh kiếm sắc bén phá vỡ không khí, làm cho mọi người xôn xao lần nữa an tĩnh lại.

Tất cả mọi người nghĩ, kia cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cho dù bề ngoài cực tốt, nhưng cũng không phải là một tuyệt đại mỹ nhân, tội gì vì cô ta mà chọc vào phiền toái.

"Nếu như không có người sẵn lòng đánh cuộc, vậy thì mang cô ta đi thôi, tôi hơi mệt rồi." Bộ Phong nói với người đàn ông áo đen, sau ngáp một cái, lười biếng đứng lên, dẫn đầu rời đi.

Người đàn ông áo đen đi tới bên rào chắn, chờ người phục vụ mở cửa, liền cởi áo khoác trên người xuống trùm lên người cô gái.

Vì anh rất cao, cho nên áo khoác đó gần như dài tới đầu gối của cô gái, càng làm cô thêm vẻ điềm đạm đáng yêu.

Anh nhìn bảng tên trên lồng tre một chút: "Emily? Là tên cô?"

"Tử Uyển, tên một loài hoa." Thanh âm của cô có chút run rẩy, từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô vẫn nhìn chăm chú vào người đàn ông áo đen, hai tay đè ở trước ngực, gần như không thể hô hấp.

"Từ nay về sau, cô chính là người của tiên sinh, xin in dấu vân tay vào chỗ này." Người đàn ông áo đen từ trong ngực lấy ra một phần văn kiện, kể cả hộp đựng mực đóng dấu cũng đưa cho cô.

Dương Tử Uyển nhìn cũng không nhìn phần văn kiên kia, trực tiếp in lại dấu vân tay.

Khóe miệng người đàn ông áo đen co rút lại một cái, ngay sau đó kéo mũ xuống thấp hơn, xoay người: "Đi theo tôi."

Dương Tử Uyển nhìn bóng lưng của anh, khóe mắt bỗng ướt át, đôi môi run rẩy không ngừng.

Phát hiện cô không có theo kịp, người đàn ông quay đầu nhìn cô.

Cô nhanh chóng cúi đầu, lau khô nước mắt, đi theo phía sau anh, đi ra khỏi chỗ địa ngục của nhân gian này.

Đúng vậy, nơi này đối với những tên đàn ông kia mà nói có lẽ là thiên đường, nhưng là đối với cô cùng những cô gái bị nhốt ở trên đài triển lãm kia mà nói thật sự là địa ngục.

Mà người cứu cô ra khỏi địa ngục, chính là cái người trong lòng cô vẫn luôn gọi tên đó.

Mặc dù anh có cố tình giả bộ, thậm chí cố ý thay đổi giọng, cô cũng nhận ra được.

Giờ khắc này cô hiểu, đúng như những lời anh nói trước kia, anh đã để lại ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cùng linh hồn cô, dấu vết cả đời cũng không xóa hết được.

Dương Tử Uyển đi theo người đàn ông áo đen đi vào một khách sạn.

Đây là một khách sạn năm sao cao cấp tên là Mê Thành Hoàng Cung, trước cửa chính điêu khắc dã thú đặc biệt làm người khác chú ý, một đám linh dương giống như đang cất vó chạy trốn, có vẻ thất kinh, bởi vì ở phía sau bầy linh dương có hai con báo Châu Phi hung dữ mạnh mẽ lao thẳng tới, uy hiếp sinh mạng của bọn chúng.

Những pho tượng này làm người ta kinh ngạc, làm cho Dương Tử Uyển nhíu mày, bước chân thuận theo dừng lại.

"Làm sao vậy?" Người đàn ông áo đen quay đầu lại hỏi.

"Nhìn con linh dương ở phía sau kia." Dương Tử Uyển khép mắt, nhỏ giọng nói.

Mới vừa rồi cô như con kia linh dương, mất đi bầy đàn, chờ bị mãnh thú xé rách ăn nuốt.

Người đàn ông áo đen tay theo thói quen lần nữa cầm vành mũ, xoay người sải bước đi vào khách sạn.

Hai người bước vào thang máy, Dương Tử Uyển đứng ở phía sau anh cúi thấp đầu, thấy âu phục phẳng phiu và giày da không nhiễm một chút bụi nào của anh, nghĩ thầm, anh đúng là một người đàn ông cẩn thận và tỉ mỉ.

Sau đó, người đàn ông áo đen mang theo cô tiến tới một cửa phòng phía trước, anh đẩy cửa ra đi vào, chờ Dương Tử Uyển vào bên trong, anh liền đóng cửa lại.

"Hello!" Bộ Phong đang ngồi ở trên ghế salon uống rượu ngon hướng về phía bọn họ giơ ly lên: "Mỹ nữ, muốn uống một ly không?"

"Không, cám ơn." Dương Tử Uyển lắc đầu một cái.

"Không cần khách sáo." Tiếp lời, Bộ Phong nói với người đàn ông áo đen: "Lấy thêm một cái ly đến đây đi."

"Cô ấy hiện tại cần đi tắm." Người đàn ông áo đen trực tiếp đẩy mạnh Dương Tử Uyển vào trong phòng tắm: "Đợi lát nữa nhân viên phục vụ sẽ mang quần áo tới."