Góc tối của Tổng tài

Góc tối của Tổng tài

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 17 : hoàn cảnh

Bọn họ tựa như hai đầu dã thú ở trên giường lăn lộn giao hoan, mồ hôi nhễ nhại, chìm ngập trong khoái cảm, tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn thành khúc cuồng hoan, vang vọng ở trong phòng.

"Trời ạ! Anh muốn phát điên lên rồi." Phương Nam thấp giọng gầm thét. Bất kể tiến vào bao nhiêu lần, cô vẫn chặt như cũ, giống như đem anh cắn nuốt, cảm giác khiến anh hoàn toàn say mê trong đó.

"Nam. . . . . ." Dương Tử Uyển đã không nghe rõ anh đang nói gì, luật động của anh làm cảm giác nóng bỏng trong cơ thể cô càng thêm khó nhẫn nại, ngón tay của cô chọc vào bắp thịt trên cánh tay anh, gần như cực hạn khoái cảm không trói buộc cô, đổi lấy anh lại càng rút ra đưa vào kịch liệt hơn.

Khi gần đạt tới đỉnh, Phương Nam lại càng kịch liệt tiến lên, giống như cuồng bạo hành hạ cô.

Lúc sau, Dương Tử Uyển co rút một trận, hàng loạt tinh dịch nóng bỏng được bắn vào trong chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.

Cô cũng đồng thời ngất đi.

※ ※ ※

Khi Dương Tử Uyển tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên máy bay.

Cô có chút mơ hồ mở mắt ra, thấy một cái cằm có đường cong duyên dáng, phía trên có một chút ria mép màu xanh, cô không nhịn được đưa tay sờ thử, giống như trong trí nhớ, thô thô, làm cô hơi ngứa một chút.

"Tỉnh?" Bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp mà tràn đầy từ tính.

Cô ưm một tiếng, lại không chịu ngẩng đầu, ngược lại dịch đầu ra, trong ngực ấm áp rộng rãi tìm lấy một vị trí thoải mái, sau đó nhắm mắt lại.

Lông mi thật dài của cô hơi rung động, chứng minh cô ngượng ngùng cùng bất an.

Phương Nam cúi đầu cười mấy tiếng, lồng ngực chấn động làm cho cô có cảm giác tê dại, trí nhớ đêm qua điên cuồng lập tức hiện lên trong đầu, làm cô càng thêm đỏ mặt.

Lớn như này, cho tới bây giờ cô không có điên cuồng mất khống chế như vậy, cô thật muốn quên đi chuyện xấu hổ này.

"Có gì phải xấu hổ?" Phương Nam khẽ cắn lỗ tai của cô nỉ non: "Chúng ta là vợ chồng mà."

"Vợ chồng?" Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Giờ phút này anh không đeo kính, ánh mắt nhu hòa giống như sự yên bình của biển sâu.

Nhịp tim Dương Tử Uyển lại bắt đầu thất thường.

"Không phải sao?" Anh nhíu mày.

"Ừ." Cô dùng sức gật đầu, ánh mắt không khỏi ướt, lần nữa vùi đầu vào trong ngực anh, dùng thanh âm như muỗi kêu nói: "Thật xin lỗi."

Cô vẫn cố ý coi thường ý tốt thân thiện của anh, không biết phải trái đúng sai coi anh thành người xấu, vì không bỏ xuống được kiêu ngạo cùng tự ái vẫn giận dỗi anh, cho dù phát giác tâm ý của mình, còn không dám thừa nhận với anh, cô thật sự phải xin lỗi anh. . . . . . .

Cho dù cô không phải là thế thân, cho dù cuộc hôn nhân này có thể duy trì được bao lâu, cô cũng nên thỏa mãn.

Bởi vì cô khẳng định, anh có yêu cô.

"Em biết vợ chồng son là gì không?" Phương Nam nhẹ giọng hỏi.

"Là gì?" Cô ngây ngốc hỏi.

"Kết thành vợ chồng chính là đem tương lai hai người thắt lại với nhau, cho dù lúc trước như thế nào, trong cuộc sống sau này, trong cuộc sống của em có anh, cuộc sống của anh nhất định cũng phải có em, cho đến chết mới có thể làm hai ta tách ra."

Dương Tử Uyển phát hiện mình gần đây luôn nhìn theo bóng của Phương Nam.

Cô rất thích nhìn dáng vẻ của anh lúc mặc tây trang cao cấp màu xám đậm, bả vai rộng lớn của anh nhìn vô cùng có khí thế.

Khi làm việc, tóc của anh luôn được chải về phía sau, không có chút rối loạn nào, hết sức chỉnh tề.

Phương Nam thường mang lại cho người khác một loại cảm giác cấm dục, luôn luôn yên tĩnh ít nói, mặt lạnh.

Mặc dù nhìn anh như vậy có sức quyến rũ đặc biệt, nhưng Dương Tử Uyển vẫn vì anh mà đau lòng.

Bởi vì mỗi người đều có tư thái nguyên thủy nhất, lúc nên khóc thì khóc, lúc nên cười thì cười, khi tức giận thì gào thét, đấy mới là cuộc sống thuần túy nhất, trạng thái hạnh phúc nhất.

Rõ ràng Phương Nam không phải người như thế.

Có lẽ thân là người thừa kế tập đoàn Trường Phong, gánh nặng này ép buộc anh thành như vậy đi?

Nếu như không nghiêm túc, khó giữ được có uy nghiêm, liền không có cách khiến những người lớn tuổi và những người là họ hàng thân thiết của Nghê Vạn Hùng thần phục.

Người muốn ngồi trên địa vị cao nhất định phải trả một giá lớn, cái giá mà Phương Nam phải trả là mất khả năng vui cười.

Dương Tử Uyển nhìn bóng dáng Phương Nam, tim luôn mơ hồ có cảm giác đau đớn.

Thật ra thì, cô thích nhìn nhất là thời điểm Phương Nam không mặc quần áo, hoặc lúc chỉ quấn một cái khăn tăm. :sweat:

Bởi vì chỉ có giờ phút này, anh không cần ngụy trang gì.

Lúc anh mặc quần áo chỉ làm cho người khác cảm thấy anh rất vĩ đại, nhưng khi cởi quần áo ra sẽ phát hiện anh thật ra có thân thể gầy gò mà cân xứng, đó là hình dáng hoàn mỹ được rèn luyện quanh năm.

Với người cao 1m90 mà nói, hông của anh có vẻ hết sức nhỏ, bắp thịt ở lưng mặc dù không có cơ rõ ràng, lại tràn đầy lực cùng mỹ, đường cong lưu loát làm cho mỗi lần nhìn thấy đều khiến Dương Tử Uyển muốn cầm máy ảnh lên chụp lại. Tuy cô thích chụp cảnh quan thiên nhiên cùng động vật hoang dã, nhưng mà, người đàn ông trước mặt làm cô xúc động ý muốn với thân thể con người.

Anh như một con báo đen đang nghỉ ngơi, nhàn rỗi rồi lại tùy lúc ẩn nấp rình bắt con mồi, giọt nước chảy xuống dọc theo đường cong ở lưng, cuối cùng dừng ở dưới khăn tắm, hình dáng đó ở dưới ánh đèn mờ có vẻ đặc biệt sexy.

Mỗi lúc này, Dương Tử Uyển sẽ giống như hình dung của Cố Yên Nhiên vậy, mặt đỏ tim đập mạnh, hormone tăng vọt.

Mỗi buổi tối Phương Nam sẽ ôm cô ngủ.

Cô phát hiện mình đã không bài xích chuyện này, nếu như một ngày kia anh bởi vì công việc mệt mỏi mà ngủ sớm, không ôm cô đi ngủ, cô nghĩ mình có thể bị mất ngủ.

Thời điểm hoan ái, cô luôn nhìn chằm chằm môi của Phương Nam. Bờ môi của anh rất đẹp, màu nhàn nhạt, rất mỏng, rất sexy, lại luôn mím thật chặt.

Dương Tử Uyển rất muốn sờ bờ môi của anh một chút, nhẹ nhàng, từ từ, lấy ngón tay lướt qua môi anh một chút.

Mỗi lần nghĩ như vậy, thân thể của cô sẽ tê tê, tô, rất dễ dàng đạt tới cao triều.

Cô rất muốn hôn môi anh.

Mặc dù lúc trước đã bị anh cường hôn rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.

Lúc ở Nam Phi, vì tác dụng của thuốc, cô hoàn toàn mất khống chế, không nhớ rõ mình rốt cuộc hôn anh bao nhiêu lần, bị anh hôn bao nhiêu lần, chỉ biết khi cô tỉnh táo, đôi môi sưng sưng, đầu lưỡi đau suốt một ngày.

Có lẽ hôn môi thật sự có ma lực, từ khi bị hôn, cô liền bị anh hôn đến mất hồn.

Cô phát hiện mình thật yêu anh.

Vì thế, cô không nhịn được có chút nôn nóng, cũng càng ngày càng khó giữ vững sự yên lặng trong tim.

Ban đầu ở thời điểm ký hợp đồng, tim của cô cũng từng thoáng hiện lên kết quả như vậy, nhưng rất nhanh bị cô vùi tắt, bởi vì đây là kết quả tồi tệ nhất, không ngờ cuối cùng vẫn không như cô mong muốn.

Cô yêu anh, nhưng mà, giữa cô và anh chỉ có hợp đồng, không cho phép có tình cảm.

Ai nói cho cô biết, cô phải làm gì bây giờ?

Bởi vì đang nghỉ hè, Dương Tử Uyển ngày ngày đều đến bệnh viện, có lúc đợi cả nửa ngày, nhưng Nghê Vạn Hùng vẫn không gặp cô.

Cô cầu nguyện Nghê Vạn Hùng có thể được sống mãi, tốt nhất là sống lâu hơn cả cô.

Chỉ cần Nghê Vạn Hùng còn sống một ngày, cô có thể ở bên cạnh Phương Nam nhiều hơn một ngày.

Chẳng sợ dù chỉ là thế thân, chẳng sợ kết hôn hợp đồng, Dương Tử Uyển đã không còn quan tâm tới.

Cố Yên Nhiên nói rất đúng, phụ nữ rất dễ yêu người đàn ông đầu tiên của mình.

Có thể, ở trong tiềm thức của cô đã sớm yêu anh, cho nên mới ỡm ờ chấp nhận xâm phạm của anh trong đêm tân hôn.

Cô thật sự quá giả tạo, rõ ràng chỗ sâu trong đáy lòng cũng là tình nguyện, lại coi bản thân là người bị hại, nói Phương Nam là dã thú.

Dương Tử Uyển vừa khinh thường mình, vừa lại mâu thuẫn vì mình còn có thể ở bên cạnh Phương Nam mà âm thầm mừng rỡ.

Cố Yên Nhiên cho cô xem hình mà Thái Xa Luân gửi tới, quả thật đã bị ghép ảnh khỏa thân. Ghép mặt cô vào thân thể của người khác. Tên đàn ông hèn hạ vô sỉ đến cực điểm dùng loại phương pháp này để uy hiếp cô, nếu không sẽ phát tán ra truyền thông, để cho cô bé lọ lem leo lên cành cao làm phượng hoàng như cô hiện nguyên hình.

Khó trách, Phương Nam lại ra tay với Thái Xa Luân như vậy. Khi nhìn thấy hình, cô đột nhiên cảm thấy ngay cả tay trái của Thái Xa Luân có bị phế thì cũng không coi là quá đáng.

Dương Tử Uyển phát hiện mình không hiểu rõ Phương Nam, anh vì cô lặng lẽ làm tất cả, cái gì cũng không nói.

Tại sao vậy chứ?

Dương Tử Uyển càng ngày càng sốt ruột, càng ngày càng bất an, một mặt âm thầm cầu nguyện cuộc sống này vĩnh viễn tiếp tục, một mặt trong lòng lại cho rằng không nên vì hợp đồng hôn nhân này mà cuộc sống bị hành hạ.

Coi như có thể sống bên cạnh Phương Nam thì sao?

Anh không thương cô, anh chỉ vì có được tài sản mười tỷ Đô-la cùng cái ghế người thừa kế tập đoàn.

Sống trong lo nghĩ, Dương Tử Uyển ngày càng gầy gò.

Hôm nay, cô đứng trong sân, đang cầm máy ảnh chụp hình đám mây trên bầu trời, thím Hứa vội vã đến tìm cô.

"Phu nhân, tiên sinh muốn cô lập tức đến bệnh viện."

"Chẳng lẽ. . . . . . Nghê tiên sinh. . . . . ." Tim Dương Tử Uyển trầm xuống. Rốt cuộc cũng đến ngày này rồi sao?

"Không, thân thể lão gia vẫn khỏe, nghe nói hôm nay ngài mời luật sư tuyên đọc di chúc."

Dương Tử Uyển càng giật mình, nhưng liền chạy về phòng, thay quần áo, để tài xế lái xe đưa cô đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh đặc biệt của Nghê Vạn Hùng đầy ắp người.