Góc tối của Tổng tài

Góc tối của Tổng tài

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 16 : chịu trách nhiệm

Bộ Phong nhún vai một cái: "Tính ưa sạch của cậu vẫn không thay đổi."

Dương Tử Uyển mở cửa phòng tắm ra, thò đầu ra, nhìn người đàn ông áo đen nói: "Anh. . . . . . Vẫn chưa muốn để cho tôi thấy mặt của anh sao?"

Giọng nói của cô yếu ớt, dường như một giây kế tiếp sẽ khóc ồ lên.

Anh sững sờ, sau đó, anh từ từ kéo mũ dạ xuống, lộ ra cả khuôn mặt.

Mặc dù đã khẳng định anh là ai, nhưng khi thấy được rõ ràng bộ dáng của anh, tim Dương Tử Uyển vẫn đập mạnh.

Người đàn ông anh tuấn như thiên thần luôn ở trong đầu cô một phút cũng chưa từng biến mất, khiến cô muốn quên cũng không quên được.

Lại ở nơi này, ở tình huống này gặp nhau, cô có mơ cũng không nghĩ ra.

Loại cảm giác rất kỳ quái này, giống như bọn họ rất quen thuộc, quen thuộc cả đời, rồi lại giống như bọn họ từ trước đến nay chưa từng gặp qua đối phương, xa lạ giống như người qua đường.

Cô vẫn bị sự anh tuấn của anh mê hoặc.

*******************

Đầu tiên, chúng ta cần phải hiểu “Tiểu Thuyết Ngôn Tình là gì?“. Là sản phẩm của nhân loại, của xã hội, là sự tích lũy kiến thức qua từng thời kì phát triển của con người và từng nền văn minh của nhân loại.

*******************

Anh có mái tóc đen thui, hôm nay cũng không giống như lúc bình thường đi làm về được chải ra phía sau, mà xõa ra mặc cho tóc rối bay, cảm giác rất mềm mại. Trên sống mũi anh có một cặp kính, Dương Tử Uyển tin tưởng, đây là người đàn ông đeo kính đẹp nhất mà cô thấy qua, tao nhã lạnh nhạt, lại mang theo một loại cấm dục hấp dẫn.

Phía sau cặp kính là đôi mắt thâm thúy, xuống chút nữa là cái mũi có đường cong hoàn hảo cùng đôi môi thật mỏng. Ánh mắt của anh luôn lạnh nhạt, lại vô cùng tuấn mỹ, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng đều bị anh thiêu đốt.

Dương Tử Uyển nhíu mày một cái, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Lòng của cô rung động không thôi, ngực có chút đau rát, đau đến mức cô không thể hô hấp.

Cho đến lúc này, cô mới ý thức được người đàn ông này ở trong lòng cô có trọng lượng như thế nào.

Anh quá tốt, đẹp đẽ đến mức cần có cảnh báo "Cấm tiếp xúc", bởi vì anh như là ma túy, sẽ khiến phụ nữ vừa gặp đã gây nghiện, cho nên lúc trước cô mới luôn luôn đề phòng anh, căm thù anh, chính là sợ tim mình bị đắm chìm.

Nhưng mà, cô lại không tránh thoát được mà lún sâu vào.

Bộ Phong lớn tiếng nở nụ cười, giơ ly rượu lên với Dương Tử Uyển: "Ánh mắt của mỹ nữ thật lợi hại a, sao lại nhìn ra được vậy? Công phu hóa trang của Nam rất cao nhá."

Dương Tử Uyển không trả lời, chỉ xoay người đi vào phòng tắm.

"Năm trăm nghìn, đưa đây." Bộ Phong vươn tay, cười mimi nhìn Phương Nam.

Cho dù là bạn tốt, phải thu phí thì anh sẽ thu, một chút cũng sẽ không khách sáo.

Phương Nam này vì một phụ nữ, đánh thức anh từ trong chăn ấm áp, còn bắt anh leo lên máy bay đến Châu Phi, thật là đủ rồi!

Las Vegas có quy tắc của Las Vegas, Phương Nam không thể cứng rắn cướp người, nếu không hậu quả sẽ rất phiền phức. Cậu ta nhất định phải dùng quy tắc của Las Vegas cứu người, đó chính là đánh cuộc, hơn nữa nhất định phải thắng, mà phương pháp tốt nhất, chính là xin người xưng là vua Las Vegas anh đây ra mặt.

Phương Nam vì một người phụ nữ mà hoảng loạn như vậy, xem ra người phụ nữ này tuyệt đối không tầm thường.

"Từ từ, tớ không muốn năm trăm ngàn, dùng số tiền đó đổi lấy một nụ hôn của bông hoa nhỏ nhà cậu được không?" Giơ chi phiếu trong tay lên, Bộ Phong cười ám muội.

Ban đầu Nghê Vạn Hùng lựa chọn Phương Nam làm người thừa kế tập đoàn, điều kiện là Phương Nam nhất định phải cưới cháu gái của ông, lúc ấy trong lòng Phương Nam không có chút tình nguyện nào, Dương Tử Uyển này rốt cuộc có sức quyến rũ gì, để cho cậu ta phải cố gắng như vậy?

Anh biết Phương Nam còn mời cao thủ xuất thân từ hình cảnh quốc tế, nếu anh thua cậu ta sẽ tính toán cướp người, không ngại cùng hắc đạo trên giang hồ Nam Phi qua lại.

Vì người phụ nữ này, Phương Nam có thể nói đã đánh cuộc tất cả.

"Không được." Dám động tới phụ nữ của anh? Không muốn sống sao? Phương Nam giống như thần bóng đêm, quanh thân tỏa ra khí xơ xác tiêu điều làm cho người ta nín thở.

"Chậc chậc, thật không thú vị." Bộ Phong bỏ ly xuống, thân mảnh khảnh lại mị hoặc đứng lên: "Đã như vậy, nhiệm vụ của tớ đã hoàn thành, có thể đi vui đùa sung sướng chứ?"

"Mau cút." Phương Nam đơn giản gọn gàng hạ lệnh đuổi khách.

※ ※ ※

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Phương Nam nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, ước chừng nhìn năm phút đồng hồ, cửa đương nhiên là mờ đục, nhưng anh biết bên trong có người phụ nữ mà anh cực kỳ quan tâm.

Anh kéo cà vạt ra, hít một hơi thật sâu, ngồi vào trên ghế salon, vốn là đưa tay chuẩn bị cầm ly rượu, nhưng một giây kế tiếp lại trực tiếp cầm cả chai rượu lên đổ mạnh vào trong miệng.

Tay của anh vì dùng sức mà có vẻ tái nhợt, khẽ run, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh.

Cả đời này, cho tới bây giờ anh cũng không có sợ hãi như vậy.

Ngay cả lúc trước bị người khác đánh lén, ở thời điểm tính mạng một sớm một chiều nguy hiểm cũng không sợ hãi như vậy.

Nếu như anh tới chậm một chút nữa, có lẽ người phụ nữ của anh đã. . . . . .

Anh không muốn nghĩ nữa, bởi vì anh biết, nếu quả thực xảy ra chuyện như vậy, với cá tính của Dương Tử Uyển tuyệt đối sẽ không muốn sống tiếp.

Vừa nghĩ tới hậu quả như vậy, anh liền sợ hãi không thôi.

Phía sau chuyện này nhất định có người sai khiến, anh tuyệt không tha cho kẻ đó! Anh cắn răng, cầm điện thoại di động lên bấm số.

"Lâm Phong, chuyện mình nhờ cậu, cậu điều tra sao rồi. . . . . Thật sự là Trần Sunny ở phía sau sai khiến? Được, dùng phương pháp của cậu xử lý đi, làm cho cô ta từ nay về sau không dám hại bất kỳ ai nữa."

Lúc này, trong phòng tắm đột nhiên truyền đến một âm thanh nặng nề.

"Tử Uyển?" Phương Nam nhanh chóng kết thúc trò chuyện, đẩy cửa phòng tắm ra.

Dương Tử Uyển té xỉu trên mặt đất, cả người phiếm hồng khác thường.

Phương Nam nhanh chóng kiểm tra một lần, phát hiện cô lại bị hạ xuân dược, không khỏi tức giận.

"Chết tiệt!"

Các cô gái bị bắt làm chiến lợi phẩm đều là dùng các thủ đoạn phi pháp bắt đến, nhà cái sợ các cô lấy cái chết chống lại người thắng, cho nên cho các cô uống xuân dược, hiện tại dược hiệu đã phát tác.

Phương Nam ôm lấy cô, thở dài nói: "Sớm muộn cũng sẽ bị em ép chết, tiểu phiền toái."

※ ※ ※

Ý thức Dương Tử Uyển đã hỗn độn không rõ.

Cô chỉ có thể xác định người đang ôm cô là Phương Nam, là người đàn ông duy nhất mà cô có thể tiếp nhận.

Toàn thân cô giống như bị lửa nóng thiêu đốt, lỗ tai ong ong, thân thể nóng lên, cổ họng trở nên khô khan, đang mong đợi có người làm cô dịu đi một chút.

Cánh tay của cô siết thật chặt Phương Nam, không ngừng vuốt ve trên thân thể của anh, nơi da thịt chạm vào như có một dòng điện, làm cho cô run rẩy không thôi.

"Vật nhỏ, nhanh như vậy đã không nhịn được?" Phương Nam cười một tiếng, chợt ôm cô, trong phút chốc hôn môi của cô, đầu lưỡi nóng rực đói khát tiến nhanh đánh thẳng, quét ngang khoang miệng của cô.

Tất cả cảm giác của Dương Tử Uyển đều tụ tập ở trên đầu lưỡi, toàn thân không khỏi run rẩy.

"Ưm. . . . . Phương Nam. . . . . ." Cô uyển chuyển rên rỉ, thái độ khác với bình thường mà chủ động hôn trả anh, hai tay càng không ngừng vuốt ve dọc theo lưng của anh.

"Thật ngoan, nếu lúc nào cũng ngoan như vậy thì thật tốt." Mặc dù biết cô bởi vì tác dụng của thuốc mới chủ động như vậy nhưng Phương Nam vẫn không nhịn được mà hưng phấn.

Kích tình giống như nổ tung oanh một tiếng, bất kỳ đụng vào đâu đều khiến dục vọng trong cơ thể hai người hoàn toàn thức giấc.

"Nam. . . . . . A. . . . . ." Bởi vì cái hôn sâu an ủi của anh, cả người Dương Tử Uyển nóng lên, cơ hồ nổi điên, đầu lưỡi tiến vào giữa miệng của anh, điên cuồng yêu cầu, quấy rầy.

Khi tay anh dò xét giữa hai chân mềm mại của cô, cũng thử thăm dò tiến vào một lúc, cả người Dương Tử Uyển cũng mau xụi lơ, cô nặng nề hôn lên lồng ngực cường tráng của anh, liều mạng trêu đùa dải đất nhạy cảm của anh, không ngừng gặm nuốt.

"A. . . . . . Em sẽ làm cho anh phát điên mất." Phương Nam thở nhẹ: "Trời ạ, con mèo nhỏ cuối cùng cũng lộ ra tính cách của con báo nhỏ rồi sao?"

Trả lời lại anh là cái hôn càng thêm nhiệt tình của cô.

Phương Nam kéo cô, nhìn mặt cô, sau đó liếm hôn dọc theo bầu ngực của cô, thấy nhũ hoa của cô run rẩy đứng thẳng, khiến anh có cảm giác thành tựu.

Tiếp theo lưỡi anh trêu đùa ở bốn phía dưới bụng của Dương Tử Uyển mà dao động, trong nháy mắt, Dương Tử Uyển cảm thấy lông tơ trên lưng cũng đang dựng đứng lên, máu dồn về phía nơi tư mật, mang đến từng trận tê dại cùng đau nhức.

Thật khó chịu. . . . . . Thật thật khó chịu. . . . . .

"Nam. . . . . ." Cả người Dương Tử Uyển kịch liệt run rẩy, rũ mắt xuống nhìn anh, cầu khẩn nói.

"Cái gì?" Phương Nam nhanh chóng chiếm lấy môi cô, cho cô một cái hôn nóng rát, khiến cô không kịp hít thở.

"Ôm em. . . . . . ." Nói ra khát vọng chân thật nhất ở đáy lòng, Dương Tử Uyển mắc cỡ cả người đỏ như con tôm luộc.

"Tuân lệnh." Phương Nam mặc dù cố ý muốn mình thoáng thả chậm tiết tấu, nhưng hô hấp của anh đã càng ngày càng nặng nề, dục vọng đã không thể chờ đợi mà reo hò muốn được giải phóng.

Thân thể hai người dán chặt ở chung một chỗ, Dương Tử Uyển không kìm được bật ra tiếng rên rỉ.

Phương Nam tham lam mà hôn cô, nghe cô rên rỉ, tay lần nữa đi tới nơi cấm địa bí mật của cô.

"A. . . . . . Nam. . . . . ." Cả người Dương Tử Uyển trở nên căng cứng, tiếng rên rỉ lập tức biến mất, cắn chặt môi.

Lúc Phương Nam tiến vào, Dương Tử Uyển cong người, hai tay nắm chặt tóc anh, vậy mà, khi anh sờ đến, kích thích mãnh liệt không có cách nào giảm bớt, cô chỉ có thể cong người dính sát, cùng anh quấn quýt.