Góc tối của Tổng tài

Góc tối của Tổng tài

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 9 : đối tượng kết hôn

"Tôi biết." Dương Tử Uyển cười cười với bà.

Vừa vào hầu môn sâu tựa như biển, xem ra chim hoàng yến nhà quý tộc thật đúng là không dễ làm đây.

Đi tới bên ngoài phòng, Dương Tử Uyển gõ cửa, đẩy cửa đi vào.

Phương Nam một thân áo đen, ngồi trên ghế salon màu đen, tay thon dài chống cằm, đôi con ngươi nguy hiểm nhìn cô, khí thế bức người.

Dương Tử Uyển trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi đã về."

"Em cố ý." Phương Nam nhớ tới lời nói của Âu Dương Lâm Phong, biết phụ nữ rất để tâm những chuyện nhỏ: "Bởi vì anh bỏ em ở nhà đi làm, cho nên em tối nay cố ý vắng mặt, để cho anh khó chịu, phải không?"

"Nếu anh nghĩ như vậy, tôi cũng không biết nói gì." Dương Tử Uyển vỗ vỗ bụi đất trên người, ngồi xuống đối diện anh.

Thấy cô cả người nhếch nhác, Phương Nam cau mày hỏi: "Người em sao lại thế này?"

"Ngã một cái mà thôi."

"Mà thôi?" Phương Nam sải bước về phía trước, một phen nắm cổ cô, phát hiện phía sau cổ cô quả nhiên có một mảng bùn đất: "Thiếu chút nữa liền đụng vào đầu, xảy ra án mạng đó! Em đi đâu?"

"Lên núi."

Phương Nam càng giật mình: "Đồi Kình Thiên?"

"Làm sao anh biết?" Lần này đến phiên Dương Tử Uyển giật mình.

Bởi vì tâm tình buồn bực, sau khi học xong, cô liền thăm lại chốn xưa, đi tới góc vắng vẻ lúc trước, vì cô đãng trí xảy chân ngã lăn xuống đồi, hôn mê tới bây giờ.

Đúng là rất nguy hiểm, rất có thể cứ như thế mà ngã chết.

"Sau này không có lệnh của anh, không cho đi lên núi, không cho đi bất kỳ nơi nguy hiểm nào, nếu muốn đi, phải có người đi cùng." Vẻ mặt Phương Nam đột nhiên trở nên sắc bén.

"Tại sao?" Dương Tử Uyển không hiểu, cô đã trưởng thành rồi, không cần thiết có một vú em đi theo phía sau chứ?

"Bởi vì anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh." Phương Nam đưa tay nâng cằm của cô lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.

Cô gái nhỏ không biết nặng nhẹ này, vì ước mơ có thể trèo non lội suối khắp nơi hoàn toàn không để ý nguy hiểm.

"Tôi từ chối." Dương Tử Uyển đối với bộ dáng kia của anh cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên quyết nhìn lại anh: "Tôi có tự do của tôi, có một người đi theo sau, tôi sẽ cảm thấy bị giám sát."

"Em có quyền từ chối sao?" Phương Nam hừ nhẹ một tiếng.

"Tại sao không có? Phương tiên sinh!"

"Em đã ký khế ước, phải có đạo đức nghề nghiệp."

"Anh muốn giam cầm tôi?" Dương Tử Uyển nhìn chằm chằm anh, cảm thấy khó tin.

"Bởi vì em không đủ ngoan."

Dương Tử Uyển khôi phục bình tĩnh, ánh mắt cũng thay đổi hờ hững, khinh thường: "Nhưng Phương tiên sinh, anh phải biết, con báo nhỏ có bị bắt thì vẫn là con báo nhỏ, không thể vì bị nhốt trong củi mà biến thành con cừu nhỏ được."

Phương Nam không nói gì, nâng cằm cô, tay nắm chặt.

Hai người cứ như vậy giằng co, ánh mắt giao nhau như phóng lửa điện.

"Em có biết hay không, một con báo nhỏ không ngoan, bướng bỉnh, chỉ càng kích thích sự chinh phục của thợ săn thêm mãnh liệt?" Vừa nói, ngón tay Phương Nam nhẹ như lông chim vuốt ve quét qua vành tai của Dương Tử Uyển.

"Cám ơn khế ước vàng của anh." Dương Tử Uyển hoàn toàn không để ý tới anh, đẩy tay của anh ra, xoay người chuẩn bị vào phòng tắm: "Nhờ anh ra tay hào phóng, tôi đã trả hết được nợ."

Phương Nam kéo cô lại, làm cô đứng yên trong ngực, cúi đầu ngưng mắt nhìn cô: "Chỉ cần em ngoan ngoãn làm Phương phu nhân, tất cả tiền của anh cũng là của em."

"Lừa gạt Nghê tiên sinh, giả mạo Nghê Hải Đường đều để lừa gạt tài sản sao?" Dương Tử Uyển cười lạnh: "Con báo nhỏ chỉ cần ăn no là tốt rồi, không cần tiền dư thừa."

"Em thích chọc giận anh như vậy sao?" Bàn tay của Phương Nam áp chế cái gáy của cô, để cho cô ngẩng đầu nhìn anh: "Em sẽ hối hận khi làm một người đàn ông nổi giận."

Sắc mặt Dương Tử Uyển đột nhiên biến đổi, cảm giác được hạ thân của anh ngang nhiên chống đỡ sát vào cô.

Đáng chết, tên đàn ông vạn năm động dục này!

"Nhìn đôi môi xinh đẹp nói ra lời chanh chua như vậy, sẽ làm thân thể cũng như tâm của anh đều trở nên nóng bỏng."

Đôi môi Phương Nam đến gần vành tai của cô, nhẹ nhàng thả nhiệt khí: "Cảm thấy sao?"

"Anh. . . . . . Biến thái!"

"Đúng, em rõ ràng đối với anh lạnh lùng như vậy, anh còn một lòng muốn em, thật sự có chút biến thái." Anh ngậm vành tai cô, dùng đầu lưỡi khẽ liếm đường viền duyên dáng kia: "Có lẽ anh nên đi tìm bác sỹ tâm lý."

Lưỡi Phương Nam ẩm ướt mang theo nhiệt nóng, khiến nửa người cô gần như tê dại, cô run lên, đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng sức mạnh hai người cách xa, cô hoàn toàn không đẩy được anh di chuyển một chút nào.

"Ký ức đêm qua quá tuyệt vời, để cho anh nhìn thấy em liền không nhịn được hồi tưởng lại hình ảnh lúc đó."

"Hạ lưu! Anh. . . . .Trong đầu chỉ có chuyện đó sao?" Mặt cô đỏ lên, vừa xấu hổ vừa giận.

"Ha hả. . . . . ." Anh trầm giọng cười một tiếng.

Anh mặc dù đang cười nhưng trong đôi mắt không có một chút ý cười, ngược lại giống như bị chọc giận tới cực điểm, có vẻ điên cuồng, khiến Dương Tử Uyển kinh hãi, không khỏi co rúm lại một cái.

Cánh tay Phương Nam rắn chắc như thép siết chặt cô vào trong ngực, trong hơi thở của anh có mùi thuốc lá thoang thoảng làm cho đầu óc cô có chút choáng váng.

Khi đôi môi nóng bỏng của anh đoạt lấy môi cô, cái lưỡi linh động cạy hàm răng của cô ra, cùng lưỡi của cô dây dưa một chỗ, cô đột nhiên giật mình tỉnh lại.

"Phương Nam. . . . . ."

"Gọi là ông xã, Darling, hoặc là anh yêu." Tay của anh bắt đầu cởi nút áo sơ mi của cô ra, kéo khóa quần xuống, một cái tay khác thỉnh thoảng xoa nắn cái mông của cô, trong chốc lát toàn thân cô đã trần truồng.

"Khốn kiếp. . . . . . Nếu như anh nghĩ muốn hưởng thụ quyền lợi là chồng, tối thiểu cũng phải chờ tôi tắm, ăn cơm no đã chứ?"

Thanh âm của Dương Tử Uyển có chút thở gấp, tay của anh lưu lại ấn ký kích tình trên người cô, khiến cảm giác cả người co rút đêm qua lại lần nữa hiện lên.

"Cơ thể của anh cũng đang đói bụng, muốn lấp đầy nó mới có thể suy nghĩ." Phương Nam để tay trước ngực và thắt lưng cô chậm chạp di chuyển, đầu lưỡi ấm áp mang theo trêu đùa, sức lực chế trụ cô vô cùng lớn.

Khốn kiếp. . . . . . Dương Tử Uyển thấp giọng nguyền rủa anh, thân thể cũng đang bị anh trêu chọc mà trở nên mềm yếu, vô lực.

"Em cũng rất thích, không phải sao?" Phương Nam ở bên tai của cô phát ra hơi thở say mê, ngón tay thuận thế đi xuống, cảm thụ cô ướt át mềm mại.

Dương Tử Uyển khẽ kêu một tiếng, thân thể nhạy cảm run lên.

Tại sao? Tại sao muốn cô chịu loại hành hạ này?

Khi nước mắt cô sắp rơi ra từ hốc mắt, Phương Nam chợt buông cô ra, từng bước lui về phía sau, cô giật mình nhìn anh.

Theo ánh mắt soi mói của cô, anh từ từ cởi quần áo ra, lồng ngực của anh vì thở dốc mà trở lên phập phồng, khi thân thể gần như hoàn mỹ kia trần truồng hiện ra trước mắt, cô hốt hoảng vội vàng dời ánh mắt đi.

Cô vừa định chạy đi, thân thể của anh đã đè lên. Anh hung hăng cắn môi của cô, lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng của cô, thô lỗ trở mình khuấy đảo hút lấy, khiến cô không kịp hít thở.

"Ưm. . . . . ." Cô đẩy anh, nhưng khi bàn tay cô đặt lên da thịt bóng loáng rắn chắc của anh lại giống như bị hút lại, cuối cùng cô chỉ có thể ngoan ngoãn đặt mình bên dưới anh.

"Chỉ lúc này, em mới có thể ngoan một chút." Hạ thân của Phương Nam ép chặt cô, để cho cô cảm nhận lửa nóng dục vọng kia, nhưng lại chậm chạp không chịu tiến vào, nhưng mà chầm chậm di động phần eo, tương tự động tác hoan ái.

Đầu óc Dương Tử Uyển hoảng loạn thành đoàn, lửa nóng từ từ dâng lên, máu nóng sôi lên chạy toán loạn trong người, thân thể vừa động sẽ ma sát da thịt của anh, loại cảm giác đó càng làm cho cô điên cuồng.

"Muốn anh sao?" Thanh âm của anh tràn đầy mê hoặc.

Nam tính nhàn nhạt trên người anh cùng mùi thơm cơ thể của cô hòa hợp cùng một chỗ, tạo thành kích thích đặc biệt, cảm giác lửa nóng trong cơ thể khiến cô khó chịu cũng càng ngày càng không cách nào nhịn được.

"Chẳng qua là. . . . . . Bản năng của động vật. . .. .. ." Dương Tử Uyển dùng sức mở to hai mắt, duy trì một tia lý trí cuối cùng: "Chẳng qua là bản năng của động vật mà thôi, làm nhanh một chút, nói ít thôi. . . .. ."

Trước khi biết Phương Nam cô chỉ cho mình là người không muốn yêu, nên cho tới bây giờ cô không muốn nói quá nhiều về chuyện yêu đương, bản thân không muốn tìm hiểu về phương diện này, trong lòng chỉ mong nhanh chóng học xong, nhanh chóng lớn lên, để được đi đến các nơi có phong cảnh xinh đẹp trên thể giới.

Nhưng bây giờ cô mới hiểu được, cô vẫn là người địa cầu, đều có dục vọng, đối mặt với sự trêu đùa của người khác phái vẫn sẽ mặt đỏ tim đập nhanh.

"Em thật đúng là bướng bỉnh." Phương Nam phun ra hai tiếng, tà tà cười một tiếng, đột nhiên nâng hai chân cô lên, nhất cổ tác khí ( một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm) đi thẳng vào, Dương Tử Uyển phát ra mấy tiếng kêu rên không thể nghe thấy.

Mặc dù đã có kinh nghiệm đêm qua, nhưng lần nữa bị xâm phạm đau đớn vẫn vượt qua sự tưởng tượng của cô.

"Còn đau sao?" Phương Nam thoáng dừng lại động tác.

"Yên tâm, đau thôi không chết được." Dương Tử Uyển hít sâu một cái, sắc mặt tái xanh, nhưng không chịu yếu thế chút nào.

"A! Vậy anh cũng không cần thương hương tiếc ngọc nữa sao?" Phương Nam lại bắt đầu luật động.

Dương Tử Uyển cắn chặt môi, hối hận tại sao mình phải cậy mạnh.

"Một lần lạ, hai lần dần quen, ba lần quen, bốn lần trở thành tự nhiên." Phương Nam hôn lên môi của cô, không cho phép cô tự làm đau mình.

Dương Tử Uyển lúng túng xoay đầu, bởi vì ngôn ngữ vô sỉ của anh mà toàn thân xấu hổ trở lên phiếm hồng.

Anh rõ ràng thoạt nhìn ra vẻ đạo mạo, lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng tại thời điểm này lại rất hạ lưu!