Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hấp Dẫn Từ Tổng Tài Buồn cười thay Người ta thường không trân trọng những gì mình có. Nhưng lại thích dòm ngó những cái không thuộc về mình. Gia đình nhà Hạ Như Song khó khăn, ba nghiện rượu. Mẹ bị bệnh nặng cần tiền chữa trị. Số tiền là 100 vạn, cô cần tìm ra số tiền đó để cứu mẹ. Nhưng trời trớ trêu thay,nhà lại nghèo, ba say xỉn kinh tế trong nhà rất khó khăn. Cô không biết làm sao,đành ngậm ngùi đi đến bar bán thân. Một đêm thôi, một đêm thôi là mẹ sẽ được cứu chữa, bây giờ mẹ là quan trọng nhất. Mày đừng bận tâm gì khác nữa

Chương 12 : Hai tuần sau

 

"Em, làm sao lại cùng Thẩm Mặc kia nói chuyện?"- Anh trầm giọng hỏi, cô thật sự quá ngây thơ.Nếu để tên Thẩm Mặc kia có ý đồ gì thì sao?

"Hả? À...Hôm Ngọc Phàm đưa Ngọc Anh đi chơi, em buồn nên đi dạo một lát ai ngờ đụng trúng anh ấy.Lúc đó em chưa biết anh ấy là người đụng em.Trước khi tạm biệt anh ấy đưa cho em tấm danh thiếp, em rất ngạc nhiên xong hôm nay em lại gặp anh ấy khi đi dạo.Nên anh ấy mời em uống cà phê và trả đồ."- Cô nói, hình như Thẩm Mặc là lý do làm anh khó chịu thì phải?

"Trả đồ?"- Ngô Trác Thăng cau mày.

(@Hy : chứng cứ phạm tội đấy ahaha )

"Là sợi dây chuyền quan trọng với em."- Cô trả lời.

Sợi dây chuyền? Quan trọng? Sợi dây chuyền đó ai tặng cô hay gì sao? Im lặng một lúc, anh bỏ máy sấy tóc xuống, trở nên trầm mặc. Cô lại chớp mắt nhìn anh, anh hôm nay thật lạ.

"Nghe em tâm sự một lát được chứ?" - Cô bỗng hỏi. Cô muốn nói chuyện cùng anh, cô cảm thấy giữa anh và cô luôn có sự im lặng cản trở.cô muốn có người bạn để nói chuyện.

Anh bất ngờ.

"Được.”- Anh trả lời kéo cô nằm xuống, ôm vào lòng.

"Thật ra em không phải con ruột của ba mẹ."- Cô bắt đầu nói.

Anh im lặng.

"Em biết chuyện này năm em 15 tuổi, lúc dọn dẹp nhà cửa em đã thấy một cuốn sổ.Lúc mở ra mới biết là nhật kí của mẹ em, em đã mở lén ra đọc xem bên trong viết gì."

"Khi đọc cuốn nhật ký, em thật sự bất ngờ, em không phải con ruột của mẹ.Nguyên nhân em là con của ba mẹ em không biết nhưng trong cuốn nhật ký nói rằng…sợi dây chuyền em hay đeo là nói lên thân thế và tìm được gia đình của em."

"Em luôn giữ sợi dây chuyền này bên mình khi biết được sự thật vì em muốn tìm người thân của mình.Muốn biết tại sao em lại làm con của ba mẹ lúc này."

"Ba mẹ cũng không ngờ em lại biết chuyện này, em đã giấu họ vì em cũng không muốn họ khó xử."

Anh trầm tư.

"Anh nói xem, bây giờ em nên làm gì? Em muốn tìm ba mẹ ruột nhưng em không biết bắt đầu thế nào?"- Cô vùi đầu vào lòng anh nói nhỏ.

"Anh sẽ giúp em."- Anh lúc này mới lên tiếng đưa tay ôm chặt cô hơn.

"Anh..."- Cô bất ngờ.

"Đừng nói gì nữa, ngủ đi."- Ngô Trác Thăng hôn lên tóc cô nhẹ nhàng nói.Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nằm trong lòng anh ngủ.

Anh nằm đó, vuốt ve tóc cô.Tiểu bạch thỏ này lại có thân thế khác, anh sẽ giúp cô tìm ba mẹ ruột mới được.Còn tên Thẩm Mặc kia anh tính sau vậy giờ lo vụ Ngô Mạn Mạn về đã.Mà hình như ba anh cũng về thì phải? Ôi chết tiệt, không biết hai người này có làm gì cô đây không? Cầu trời Ngô Mạn Mạn của anh đừng bày trò gì doạ cô đấy, con bé luôn có đầy trò quậy phá người khác mà.

Nhìn cô đã ngủ, anh bất giác bật cười, anh không hiểu sao mình lại thích cô đến vậy?Luôn muốn cô ở bên mình, chỉ là của riêng mình thôi, không cho phép cô là của ai hết. Cô tại sao lại có sức hút với anh vậy chứ? Anh thật sự không hiểu nỗi mà, trước đây anh luôn lạnh lùng, không tiếp xúc với phụ nữ ngoại trừ Ngô Mạn Mạn em gái anh.Vậy mà gặp cô ở bar anh lại muốn chiếm cô ngay lập tức, thật là... Ông trời cho cô là định mệnh của anh sao? Anh cũng không hiểu nỗi, bản thân lại đi thích một cô gái chưa 18 thế này..Hầy y như Max nói anh là thứ lạc loài mà.

**

Hai tuần sau.

Hôm nay là ngày Ngô Mạn Mạn trở về, cô định nói anh đi đón Ngô Mạn Mạn , anh lại bảo thôi.Vì con bé sẽ đi tìm Max trước cho xem, còn ba anh thì anh không biết.Mà anh chưa nói với cô là ba anh sẽ về nữa.

"Không đi đón em gái anh sao?"- Cô lại hỏi, câu hỏi này cô đã hỏi anh chục lần rồi.

"Em ấy tự về thôi, em đừng lo."- Ôi trời, câu này cô hỏi bao nhiêu lần rồi.

"Trác Thăng."- Một giọng nói nào đó vang lên.

Anh và cô bất ngờ quay sang.

"Ba…"- Anh bất ngờ...Còn cô thì...

Hả? Ba? Ba anh?

(@Hy: hắc hắc lại ông bố chồng tương lai.)

"Ba...Ba về sao không báo cho con biết?"- Ngô Trác Thăng vội nói và ai kia đang rất là bất ngờ kìa.

"Ba muốn bất ngờ cho con, Tiểu Mạn chắc con bé đi tìm Max rồi." -Ông nói, nhưng mắt đang nhìn cô, cô gái đứng bên cạnh anh. Ông là người đã lớn tuổi, nhìn cô gái này...Là một cô gái tốt, nhưng làm sao để người con trai cứng nhắc của ông yêu thương như người làm ông báo ý nhỉ? Ông cũng muốn biết lắm à.

"Cô gái đó là..."- Ngô Thần bỗng đổi chủ đề.

Cô bất ngờ, sao...Sao...Sao lại đổi qua cô rồi?

"Là người con muốn kết hôn."- Anh bỗng nói.

Cô lập tức ngẩng đầu lên. Why? Anh vừa nói cái gì vậy? Gì mà kết hôn? Ơ ơ anh bị gì vậy? Anh có nói lầm gì không?

Tên Sói Sắc Lang kia muốn kết hôn với Tiểu Bạch Thỏ cô ư ??

=======================

Ngô Thần nhìn thái độ của cô cũng hiểu, cô gái này rất ngây thơ đây.Thằng con của ông thật là cứng nhắc mà.

"Gì mà muốn kết hôn vậy anh? Cô ấy chưa đủ tuổi đấy, anh định làm trái pháp luật sao?"- Tiếng nhanh nhảu của Ngô Mạn Mạn đâu ra xông vào.Ngô Mạn Mạn kéo vali của mình đi vào, mới vào cửa đã nghe ông anh cô phán câu muốn té ngã ngửa luôn à.

Cô chớp chớp mắt nhìn Ngô Mạn Mạn, một cô gái thật đẹp nha. Là mỹ nhân!Chưa đủ tuổi? Ngô Thần cau mày nhìn Ngô Trác Thăng đòi câu trả lời.

"Cô ấy mới mười bảy thôi ba."- Ngô Trác Thăng khó nói.

Ngô Thần bất ngờ, Ngô Mạn Mạn thì lắc đầu.

Cô thì... Đơ như tượng.

Ngô Mạn Mạn không nói tiếng nào, đưa vali cho người làm rồi kéo cô đi thẳng thừng. Để lại không gian cho anh và Ngô Thần .

"Con... Đúng là" - Ông bật cười, lý do Max gọi ông nói thằng con trai của ông lạc loài đây sao? Hèn gì khi nghe Max nói ông chẳng hiểu gì cả, bây giờ mới hiểu, đúng là thằng con ông lạc loài thật.

Ngô Trác Thăng im thin thít, Ngô Mạn Mạn em giỏi lắm, anh định giấu mà em lại...

"Con thấy cô bé đó thế nào?"- Ngô Thần ngồi xuống hỏi.

"Dạ rất tốt."- Ngô Trác Thăng vui vẻ trả lời, cái này anh nói thật nha.

Ngô Thần im lặng, đưa tách trà lên, con trai ông sao thì vậy đi.Dù gì ông nhìn cô cũng không phải như các tiểu thư khác mà. Nhìn cô ông nghĩ cô là một cô gái tốt.Hồn nhiên ông có nhiều kinh nghiệm nha, cũng có mắt nhìn người mà.

"Ba thấy cô ấy thế nào ạ?"- Ngô Trác Thăng hỏi, anh chỉ sợ ông không thích cô thôi.

"Cô bé ấy nhìn rất ngây thơ và tốt, ba thấy được." - Ông trả lời.

Ngô Trác Thăng thở nhẹ ra, hú hồn tưởng ông không thích cô chứ.

"Cô bé ấy có gia cảnh thế nào?" - Ông cứ thắc mắc mãi tại sao cô lại ở cùng anh, cũng muốn biết gia cảnh của cô thế nào. Nhưng nhìn cô không phải là tiểu thư thì phải?

"Thật ra cô ấy..."- Ngô Trác Thăng đành ngậm ngùi kể hết ra tất nhiên là trừ phần anh đã ăn sạch cô rồi.

Ngô Mạn Mạn kéo cô lên lầu, cô đơ như tượng chưa phản ứng gì. Còn Ngô Mạn Mạn nhìn cô từ trên xuống dưới, cô gái này rất đẹp chỉ cần để cô sửa soạn nữa là chuẩn đét!

"À…Ờ.." - Cô lúc này mới hoàn hồn, lên tiếng nhìn Ngô Mạn Mạn đang cứ nhìn chằm chằm vào cô kia.

"Sao vậy?"- Ngô Mạn Mạn vừa nhìn cô vừa nói.

"À đừng nhìn tôi...Thế này được không?" - Cô nói nhỏ.

Ngô Mạn Mạn xem như chưa nghe thấy. Đi lại nhìn kỹ gương mặt cô, da đẹp, chuẩn!

"Nè cậu tên gì?"- Ngô Mạn Mạn  nhanh nhảu hỏi.

"Hạ Như Song."- Cô trả lời.

"Tớ là Ngô Mạn Mạn , gọi là Mạn Nhi hay Mạn Mạn cũng được."- Ngô Mạn Mạn nói.

Cô gật đầu.

"Nè, cậu làm sao thuần hoá anh hai cứng nhắc của mình vậy?"- Ngô Mạn Mạn tò mò hỏi.Cô gái này đã làm gì mà ông anh của cô biết yêu vậy? Lúc trước cô tưởng ông anh mình đồng tính ý.

"Hả?" - Cô bất ngờ, chớp chớp mắt nhìn Ngô Mạn Mạn. Gì mà thuần hoá vậy?

Rồi, biểu hiện của cô đủ hiểu. Ngô Mạn Mạn thở dài, một cô gái ngây thơ.

"Thôi không có gì."- Ngô Mạn Mạn thở dài nói đúng là anh hai cô bị lạc loài thiệt rồi trời ạ.

Cô gật đầu. Sao nãy giờ quay vòng vòng làm cô chóng mặt vậy?

"Cậu chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai chưa?" - Ngô Mạn Mạn hỏi, chính cô là người bắt anh trai và Max mở bữa tiệc đó mà.Ngô Mạn Mạn cô thì chuẩn bị hết rồi, còn người phụ nữ của anh hai sao rồi đây?

Cô lắc đầu, cô không định đi, vì mai là sinh nhật cô dĩ nhiên cô không cho anh biết.Mai là tiệc chúc mừng Ngô Mạn Mạn về nước mà, sinh nhật cô không quan trọng đâu, không...Quan trọng đâu.