Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hấp Dẫn Từ Tổng Tài Buồn cười thay Người ta thường không trân trọng những gì mình có. Nhưng lại thích dòm ngó những cái không thuộc về mình. Gia đình nhà Hạ Như Song khó khăn, ba nghiện rượu. Mẹ bị bệnh nặng cần tiền chữa trị. Số tiền là 100 vạn, cô cần tìm ra số tiền đó để cứu mẹ. Nhưng trời trớ trêu thay,nhà lại nghèo, ba say xỉn kinh tế trong nhà rất khó khăn. Cô không biết làm sao,đành ngậm ngùi đi đến bar bán thân. Một đêm thôi, một đêm thôi là mẹ sẽ được cứu chữa, bây giờ mẹ là quan trọng nhất. Mày đừng bận tâm gì khác nữa

Chương 20 : Cô quay sang tìm

**

Ngày kỷ niệm bệnh viện thành lập. Hạ Như Song giận anh đến ngày hôm nay, kệ anh đi cô đi dự tiệc đã.Ngô Trác Thăng thấy cô giận rồi thở dài cô lần này giận lâu dài luôn mất. Hôm nay anh về nhà, thấy cô trang điểm hình như cô chuẩn bị đi dự tiệc hay sao nhỉ?

Anh không hỏi, vì biết hỏi cũng ăn mặt lạnh của cô thà đi theo tốt hơn.Song Nhi bắt taxi, đến bữa tiệc mà Trần Bảo Sơn đã gửi địa chỉ. Theo sau là Ngô Trác Thăng .

Đến nơi, cô bước vào. Ngô Trác Thăng bên ngoài nhìn lên tiệc này...Hình như anh có được mời, tuy anh không liên quan gì đến bệnh viện nhưng viện trưởng đã gửi thiệp mời cho anh.Nói cái gì đó tiệc kỷ niệm. Vậy anh có thể theo sau cô được rồi.

Trong bữa tiệc.Cô bước vào, đây đúng là nơi không hợp với cô mà.

Trần Bảo Sơn đi lại đặt tay lên vai cô. Làm cô giật mình quay lại.

"Sơn, làm em sợ chết được."- Cô giật mình. Hy vọng hôm nay không giống như trên thuyền.

"Hôm nay em rất đẹp."- Trần Bảo Sơn nói.

Cô đỏ mặt. Đằng xa, mặt ai kia đầy hắc tuyến.Bữa tiệc bắt đầu, cô đứng một góc trong bữa tiệc cô không biết mình đến đây làm gì.

Bỗng...Nhạc vang lên, một chàng trai đi lại đưa tay ra ý muốn nhảy với cô.

"Tiểu thư, nhảy với tôi được chứ? " Chàng trai lạ hỏi.

"Ơ... "- Gì đây? Nhưng cô chưa kịp ú ớ gì, chàng trai kia đã kéo cô ra nhảy theo điệu nhạc.

Nhảy được nửa bài, đèn bỗng tắt đi làm mọi người nhôn nhao.Chàng trai kia bỗng bỏ cô ra để cô đứng một mình đó.

Ngô Trác Thăng từ xa cảm giác không ổn, sao lại tắt đèn chứ?

Đèn mở lên, cô định bước đi thì chiếc đèn trần trang trí bỗng rơi xuống.

"Á...Á...Á!!!"- Tiếng hét của mọi người vang lên. Hạ Như Song đứng chôn chân nhìn chiếc đèn lớn kia rơi xuống.

"Cẩn thận."

Rầm! Xoảng! Chiếc đèn rơi xuống.

Ngô Trác Thăng kịp thời ôm cô, tránh được chiếc đèn kia không là...

"Chuyện gì vậy? "- Trần Bảo Sơn vội chạy lại thấy cô đang được Ngô Trác Thăng ôm…Còn chiếc đèn trần đã rơi xuống.

Ngô Trác Thăng bế cô lên, nhìn mọi người xung quanh quát: "Tất cả không được rời khỏi đây. Đến khi tôi tìm ra nguyên nhân chiếc đèn trần này rơi xuống."

Mọi người im lặng, đó là Ngô Trác Thăng…Người lạnh lùng máu lạnh mà.

(@Hy: Đây là sự trả thù của mị dành cho vợ chồng nhà sói thỏ == )

Ngô Trác Thăng ôm Hạ  Như Song rời khỏi bữa tiệc. Phần còn lại giao cho người của anh giải quyết.Cô vì sợ mà không nói gì, chỉ biết run rẩy trong lòng anh.

"Ngoan đừng sợ."- Anh trấn an.

Cô vẫn vậy.

Chết tiệt!!Lần trước đẩy xuống biển, lần này là đèn rơi xuống. Rốt cuộc là tên khốn nào làm chứ?Anh đưa cô về nhà, bây giờ đưa cô đến bệnh viện anh lại sợ gặp chuyện gì mất.

Về nhà, anh xem cô có bị thương ở đâu không?Lúc thấy chiếc đèn đó rơi xuống chỗ cô tim anh gần như muốn bay ra ngoài.

"Em có bị thương chỗ nào không? "- Ngô Trác Thăng vội hỏi.

Cô lắc đầu.

Anh thở nhẹ ra, may quá không sao.

"Thăng, em là người xấu sao? "- Cô đưa tay nắm áo anh hỏi, tại sao cứ hết lần đến lần khác cô luôn bị người ta giết chứ? Cô làm gì sai sao? Nếu cứ như vậy…Cô sợ mọi người sẽ bị thương vì mình mất.

 

Anh ôm cô, vỗ về:"Tiểu Bạch Thỏ của anh là người tốt ngoan đừng suy nghĩ gì nhiều."

Anh biết cô suy nghĩ, áp lực về những việc về mấy hôm nay. Anh cũng không biết làm gì, kẻ nhắm đến cô anh tìm không ra là ai?Nguy hiểm với cô còn rất nhiều anh chỉ biết bên cạnh và bảo vệ. Còn về tâm lí của cô, anh cũng không biết làm sao cả...

Anh đỡ cô nằm xuống, kéo mền lên đắp cho cô. Bây giờ anh cần quay lại bữa tiệc kia, để còn có manh mối về người muốn hại cô nữa.

"Thăng…Anh đi đâu vậy? "- Cô nhìn anh hỏi.

"Anh đi tìm hiểu một số việc, em nghỉ ngơi đi."- Anh hôn lên trán cô nói.

"Đừng sợ, anh sẽ về sớm mà em ngủ một lát đi."- Anh lại nói.

Cô nhắm mắt lại, anh nhìn cô một lát rồi ra khỏi phòng. Vừa đóng cửa phòng lại thì Đăng Tiểu Hy đâu ra xông tới.

"Song Nhi sao rồi?"- Đăng Tiểu Hy lo lắng hỏi.

"Vừa để cô ấy ngủ rồi."- Anh trả lời, ôi trời sao cập nhật thông tin nhanh thế?

Ngô Mạn Mạn lúc này cũng đi lại hỏi:"Có cần em chăm sóc Song Nhi không?"

"Ừm, hai người chăm sóc Song Nhi giùm anh.Anh đi đây một chút."- Ngô Trác Thăng nói.

"Anh đi đâu? "- Ngô Mạn Mạn hỏi.

"Đi tìm manh mối về kẻ khốn nào đó đụng đến Song Nhi."- Cả người anh đầy sát khí nói.

Đăng Tiểu Hy và Ngô Mạn Mạn chỉ biết nhìn nhau.Anh rời khỏi nhà.

Ngô Mạn Mạn và Đăng Tiểu Hy vào phòng, biết ngay mà.Anh đi thì làm sao cô ngủ chứ? Cô còn đang sợ đến run người kìa.

Ngô Mạn Mạn và Đăng Tiểu Hy đi lại giường kéo cô ra khỏi chiếc mền kia.

"Song Nhi, là bọn tớ đừng sợ."- Ngô Mạn Mạn vừa nói vừa kéo cô ra.

Cô lúc này bỏ chiếc mền ra.

"Mạn Mạn,Tiểu Hy…"- Cô bất ngờ…Sao hai người này lại ở đây?

"Bỏ mền ra đi."- Đăng Tiểu Hy nói.Cô gật đầu, bỏ chiếc mền để sang một bên.

"Sao lại gặp chuyện nữa hả? "- Ngô Mạn Mạn lên tiếng.

" Tớ...Không biết..."- Cô nói nhỏ.

Đăng Tiểu Hy và Ngô Mạn Mạn nhìn nhau thở dài.

"Thôi, cậu ngủ đi." - Ngô Mạn Mạn nhìn Song Nhi.

"Phải rồi cậu ngủ đi, cậu cũng mệt rồi."- Đăng Tiểu Hy vừa nói vừa đỡ cô nằm xuống.

Cô chỉ biết tuân theo. Cả người cô bây giờ còn rất sợ.Đắp mền ngay ngắn cho cô xong, Đăng Tiểu Hy và Ngô Mạn Mạn ra ngoài.Đóng cửa phòng lại. Cả hai chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng Song Nhi ngốc này đã làm gì sai?

Ngô Trác Thăng quay lại bữa tiệc. Vừa đến người của anh đã đến báo cáo:"Tổng giám đốc, phát hiện một người đàn ông bị bắn chết trong nhà vệ sinh hiện cảnh sát cũng đang điều tra."

Người đàn ông chết trong nhà vệ sinh? Là ai chứ?Trần Bảo Sơn lúc này đứng từ xa nhìn thấy. Đó là…Ngô Trác Thăng sao? Người mà Song Nhi nhắc đến?

Ngô Trác Thăng nhận ra có người nhìn mình, đảo mắt nhìn thì thấy Trần Bảo Sơn đang nhìn mình. Người đàn ông đó là người đàn ông đi cùng cô dạo này sao?

Tuy cả hai chỉ nhìn nhau từ xa. Nhưng cả hai đều...Là sát khí, có chung ý nghĩ về Song Nhi cô.Có người chết, cảnh sát cũng nhúng tay vào nên người của Ngô Trác Thăng cũng không động đậy được gì.Anh chỉ đành cho người về, bản thân cũng vội về nhà, anh sợ cô ở nhà một mình lại sợ hay xảy ra chuyện.

Trần Bảo Sơn đi sau Ngô Trác Thăng nhưng đi được một lúc Trần Bảo Sơn lại thôi. Trần Bảo Sơn mày sao vậy chứ? Song Nhi là chuyện của Ngô Trác Thăng mà.

Thẩm gia.

"Lại xảy ra chuyện? Lần này là đèn rơi xuống?"- Thẩm Mặc quát lên.

[ Vâng!Thưa Thẩm tổng.]

Thẩm Mặc tức giận ném điện thoại qua một bên. Con mẹ nó lại nữa rồi, tên khốn nào đụng đến Song Nhi vậy chứ?

Thẩm lão gia lúc này qua phòng tìm Thẩm Mặc, con trai ông hôm nay sao lại nổi giận vậy?

Cạch..!!  Thẩm lão gia mở cửa bước vào.

" Mặc, con sao vậy? "- Thẩm lão gia vừa đi vừa hỏi.

Thẩm Mặc giật mình. "Ba…"

Thẩm lão gia đi lại sofa, ngồi xuống.

"Có chuyện gì xảy ra sao?"- Hiếm khi thấy Tiểu Mặc của ông nổi nóng như vậy, là sao chứ?

"Không có gì đâu ba."- Thẩm Mặc trả lời hình như anh đã quá quan tâm cô đến mức không kiểm soát được mình rồi.

"Con dạo này rất lạ, sao để ý đến cô gái nào sao? "- Ông nhìn Thẩm Mặc hỏi, chỉ có tình yêu mới làm con trai ông nổi giận như vậy.Cô gái nào đã để thằng con như tảng băng của ông đây nổi nóng vậy nhỉ?

Thẩm Mặc không trả lời, cô gái? Song Nhi sao? Anh để ý Song Nhi? Không thể nào đâu.

"Không có ạ."- Thẩm Mặc trả lời cảm giác anh đang nói dối trắng trợn.

Thẩm lão gia chỉ biết thở dài, hết nói nỗi mà. Nhưng…Việc ông để tâm nhất là…Ngô Thần đã tìm thấy Mộng Dung rồi.

**

Nhà hàng Yến Kinh.

Ngô Mạn Mạn và Max, Đăng Tiểu Hy và Ngọc Phàm đi ăn tối. Ngô Trác Thăng cũng về nhà nên Ngô Mạn Mạn và Đăng Tiểu Hy giao cô cho anh, dù sao có anh cô mới thấy an tâm hơn.

Cả bốn gọi món xong. Nhìn nhau hỏi.