Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hấp Dẫn Từ Tổng Tài Buồn cười thay Người ta thường không trân trọng những gì mình có. Nhưng lại thích dòm ngó những cái không thuộc về mình. Gia đình nhà Hạ Như Song khó khăn, ba nghiện rượu. Mẹ bị bệnh nặng cần tiền chữa trị. Số tiền là 100 vạn, cô cần tìm ra số tiền đó để cứu mẹ. Nhưng trời trớ trêu thay,nhà lại nghèo, ba say xỉn kinh tế trong nhà rất khó khăn. Cô không biết làm sao,đành ngậm ngùi đi đến bar bán thân. Một đêm thôi, một đêm thôi là mẹ sẽ được cứu chữa, bây giờ mẹ là quan trọng nhất. Mày đừng bận tâm gì khác nữa

Chương 23 : Cả người anh

"Lúc nào cô ấy sẽ tỉnh dậy? " Ngô Trác Thăng lại hỏi.

"Nếu đêm mai cô ấy không tỉnh lại... Thì chúng tôi... Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Chờ duyên trời thôi." Bác sĩ nói.

Câu nói của bác sĩ làm cả người Ngô Trác Thăng đứng không vững, không thể nào!!!

[…]Vỡ duyên trời ta mất nhau một đời...[…]

**

Thẩm gia.

Thẩm Mặc và Thẩm lão gia mệt mỏi ngồi ở phòng khách.Cả hai im lặng.

"Cô bé ấy, sao lại..." Thẩm lão gia lên tiếng.

"Ba biết Song Nhi? " Thẩm Mặc nín thở.

Ba trước đấy ít khi quan tâm ai, nhưng cô thì lại...Thẩm lão gia im lặng.Chuyện này, ông chưa thể nói rõ được nên im lặng tốt hơn.

"Vấn đề đó ba nói cho con biết sau, cô bé đấy tại sao lại bị ra như thế?" Thẩm lão gia đổi vấn đề.

"Con cũng không rõ…" Đầu óc Thẩm Mặc anh chỉ nhớ đến cảnh tượng người cô đầy máu.

Máu...Rất nhiều.Cầu mong... Cô đừng xảy ra chuyện.

Thẩm lão gia và anh lại rơi vào im lặng.Bữa tiệc của Thẩm gia bị ngưng lại cảnh sát cũng đến nhập cuộc.Những người tham gia bữa tiệc đều bị lấy lời khai cả Thẩm lão gia.Đầu bếp, phục vụ cũng vậy.

Nhưng đâu ai biết...Bên ngoài nhà hàng.Một người phụ nữ áo trùm đen cầm chiếc điện thoại lên.

"Chủ nhân - đã hoàn thành nhiệm vụ."

Vi vu...Vi vu...Vi vu.

Tiếng gió thổi nghi ngút vi vu trong màn đêm như muốn nhắc nhở .Và báo hiệu rằng...

Ai đó?Hãy cẩn thận những nguy hiểm bí ẩn đang rình rập.

Đã bước tới cửa ...

Ngô Trác Thăng như người không hồn anh bây giờ chỉ biết ngồi bên cạnh giường, nhìn cô... Người con gái anh mãi yêu và yêu như sinh mệnh của mình.

Tiếng máy móc cứ kêu tích tích, căn phòng đầy yên tĩnh ngoài tiếng kêu của máy móc.Căn phòng này giống như ở nơi lạnh lẽo nhất của thế giới vậy.

Anh chỉ u buồn, lo lắng thất thần không còn là Ngô Trác Thăng tổng giám đốc kiêu ngạo lạnh lùng như trước nữa.Anh chỉ biết nắm tay cô, gọi cô dậy:"Song Nhi, Tiểu Bạch Thỏ... Em tỉnh lại đi."

"Em đừng bỏ anh."

"Đừng rời khỏi anh."

"Anh... Không muốn mất em."

Một giọt, hai giọt nước mắt rơi xuống. Đó là nước mắt của anh.Em sẽ tỉnh lại đúng không?Sáng mai em sẽ tỉnh dậy, nhìn anh chào buổi sáng mà đúng không?Em hãy hứa với anh, tỉnh dậy, cùng anh bước vào lễ đường đi.

Anh chỉ biết ngồi đó, nhìn cô đang ngủ anh xin lỗi vì không bảo vệ được em.

[…]Hạ Như Song lúc này cảm thấy mình rất lạnh, rất lạnh.Cô mở mắt ra, đây là đâu? Tại sao lại tối như vậy?

Cô đứng dậy, nhận ra mình mặc một chiếc váy trắng chân trần.

Thật giống một linh hồn lạc lõng.Nhưng đây là đâu?Thăng, anh đâu rồi?

Thăng, anh đang ở đâu? Em lạnh.Em muốn gặp anh, Thăng.Cô cứ sợ hãi, nặng nề bước đi.Vì ở đây rất lạnh, còn tăm tối.Cô cứ đi, cứ đi.

Bỗng...

Cơn mưa ào xuống, cả người cô chỉ biết lạnh. Muốn đứng dậy đi tìm chỗ trú nhưng hai chân của cô như hoá đá không thể đứng lên và đi.Cô ngồi bệt xuống, không phân biệt được đây là trên không hay dưới đất..Vì chỉ có một màng tối.

Mưa cứ rơi, cứ rơi làm cả người cô ướt sũng, lạnh...Lạnh quá. Thăng, anh ở đâu?Cô cứ ngồi đó, gọi tên anh.

Nhưng...Bỗng...Nước mưa không tạt vào người cô nữa, ai đang che ô cho cô vậy?

Cô giật mình, quay ra sau là một người phụ nữ.

"Bà... Là ai? " Cô mấp mấy môi hỏi.Người phụ nữ vẫn cười.

Bà cúi xuống đưa tay vén mái tóc của cô qua một bên, hôn lên trán của cô một nụ hôn nhẹ nhàng .

"Là thiên thần…Là mẹ đỡ đầu bên con." Giọng nói đầy ấm áp của người phụ nữ vang lên.

"Bà... Đưa tôi ra khỏi nơi này được không? Tôi rất lạnh... " - Cô nhìn người phụ đó, bà ta rốt cuộc là ai chứ?

"Được, con hãy nắm lấy tay ta." - Bà nói rồi đưa tay mình ra.

Cô nghe theo, nắm tay của người phụ nữ đó.

"Hãy sống tốt." - Người phụ nữ đó nói, xong một luồng sáng xuất hiện. Cô rơi vào ánh sáng ấm áp đó, thật ấm....![…]

Hạ Như Song mở mắt ra, đôi mắt cô đầy bất ngờ, cô nhìn trần nhà.Đây là đâu vậy?Cô quay về đâu đây?Ngô Trác Thăng đang lo lắng bên cạnh, thấy cô mở mắt, môi mấp máy, liền nắm tay cô:

"Song Nhi, em tỉnh rồi, tỉnh rồi…"

"Thăng ... Thăng ... Là anh đúng không ? Là anh ... " - Song Nhi ôm lấy cổ anh khóc nức nở .

"Anh! Là anh Tiểu Bạch Thỏ của anh." - Anh cũng ôm cô vào lòng và cảm thấy rất tức tối rốt cuộc kẻ đứng sau những chuyện này là ai ? Tại sao hắn muốn làm thế .

Mặc dù anh đã từng hỏi mình rất nhiều câu này ... Anh nhất định nhất định bắt được hắn - bởi vì hắn giám động vào nhà họ Ngô.

Động vào người phụ nữ của anh!

- Thẩm gia -

"Điều tra được gì rồi ?" - Thẩm Mặc rít hơi điếu thuốc lá trên tay đối thoại qua điện thoại.

"Dạ thưa , khi coi lại toàn bộ camera được quay ở đó thì cái nào cũng đã bị phụt sơn đen lên. Nhưng còn một chiếc ở mép góc hành lang đã quay lại được một thứ này mà tôi cũng không biết đó là cái gì cả..." -Đầu dây bên kia ngập ngừng nói .

"Gửi qua cho tôi."

"Dạ vâng."

Tinh...Tinh

Mở laptop lên vào mục gmail có tin nhắn đến chọn mục tin chỉ mấy giây sau đập vào mắt Thẩm Mặc là một hình ảnh ...

"..."

Khiến anh lo sợ không thốt lên được lời nào nữa. Tay vứt cái laptop xuống nền nhà lạnh cóng…Thẩm Mặc đứng dậy chạy ra ban công đập đầu vào lan can. Miệng lẩm nhẩm như tụ kinh vậy...

"Sao...Sao ...Sao có thể?"

"Không ... Không!!"

"..."

Điều gì đã xảy ra với anh vậy ? Rốt cuộc sao nó lại đáng sợ đến như vậy chứ? Thẩm Mặc lại ngước đầu quay lại nhìn cái màn hình laptop đang hướng về phía anh.

Cái hình ảnh như bị nhòe bởi va chạm vỡ nền nó lại không mất đi vẻ đáng sợ của nó...

Hình ảnh của người phụ nữ máu me be bét tự rạch chính tay mình để ăn đó!!! Nó lại trở về...

Thật là đáng sợ !!!!

Hình ảnh của năm năm về trước là ký ức kinh hoàng đối với tất cả những người đã chứng kiến nó. Và đó cũng là hình ảnh được khắc sâu nhất trong đầu của Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc nhìn những hình ảnh trên màn hình từ từ hồi tưởng lại những hình ảnh trong quá khứ.

Năm năm về trước, tại biệt thự của Hà gia, mẹ của Hà Phương là bà Liễu Nguyệt Hoa cũng đã từng rạch tay mình ăn từng miếng thịt của mình. Lúc đó đôi mắt bà vô hồn, đờ đẫn cầm con dao nhỏ rạch từng miếng từng miếng thịt trên người bà.

Hình ảnh máu me chảy khắp phòng cùng những khối thịt bị cắt nhỏ còn vương vãi trên sàn gỗ.Và còn dính nơi khóe miệng của bà Hoa thật làm cho con người ta nhìn vào…Sẽ khó mà ngủ ngon trong ba ngày.

Tuy bà Nguyệt Hoa đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu.Nhưng vì mất quá nhiều máu cộng với việc da thịt bị cắt nát quá nhiều nên bà đã tử vong. Cảnh sát cũng kết hợp với các y bác sĩ cấp cứu cho bà tiến hành điều tra sự việc.

Nhưng vẫn chưa ai tra ra kết quả chỉ kết luận là bà Hoa bị bệnh nặng nên sinh ra ảo giác nghĩ quẩn mà thôi.

Nhưng Thẩm Mặc vẫn không thể tin được là một người có thể sinh ra ảo giác nặng như vậy nếu không có tác động từ bên ngoài được. Nếu vậy thì đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao hình ảnh này lại tái hiện lại với Song Nhi.

Chẳng lẽ Song Nhi cũng bị bệnh ảo giác sao?

Không thể nào, nếu ảo giác tại sao lại có những biểu hiện giống nhau đến như vậy chứ???Hay là sự việc của năm đó còn có bí mật gì còn đang được che giấu???

Nhưng tại sao lại phải che giấu???

Bà Hoa chính là vợ của nhà tài phiệt về buôn bán dược phẩm lớn nhất thành phố A - Hà Chính Tài thì ai lại dám che giấu sự thật chứ?

Thẩm Mặc thở dài, rối rắm trong đống câu hỏi chưa có lời giải của mình. Anh nghĩ thầm nhất định phải điều tra lại sự việc của năm năm về trước mới được.

Vì sự việc đó giờ lại tiếp tục tái diễn. Mà người chịu ảnh hưởng lại là Song Nhi.

Anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ được nữa…

Thẩm Mặc ngay lập tức nhấc điện thoại lên …

“Cậu chủ! Có gì cần sai bảo ạ?”