Hấp Dẫn Từ Tổng Tài
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hấp Dẫn Từ Tổng Tài Buồn cười thay Người ta thường không trân trọng những gì mình có. Nhưng lại thích dòm ngó những cái không thuộc về mình. Gia đình nhà Hạ Như Song khó khăn, ba nghiện rượu. Mẹ bị bệnh nặng cần tiền chữa trị. Số tiền là 100 vạn, cô cần tìm ra số tiền đó để cứu mẹ. Nhưng trời trớ trêu thay,nhà lại nghèo, ba say xỉn kinh tế trong nhà rất khó khăn. Cô không biết làm sao,đành ngậm ngùi đi đến bar bán thân. Một đêm thôi, một đêm thôi là mẹ sẽ được cứu chữa, bây giờ mẹ là quan trọng nhất. Mày đừng bận tâm gì khác nữa
Chương 22 : Hôm qua
Cô cùng bà đi siêu thị, nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Ba cô cũng rất vui vẻ luôn cười. Lâu rồi mới được hạnh phúc như vậy.Cô cũng bà đi siêu thị mua đồ về nấu ăn là những món ba cô thích nha. Vì lâu rồi cả ba chưa ăn cơm cô và mẹ quyết định nấu món ông thích cho ông.
Mua đồ từ siêu thị về, cô và bà không nhận ra đằng sau mình có người theo dõi.Về đến nhà, cô vừa mang đồ vào thì có khách đến mua hoa. Cô vội chạy ra.Đó là một vị khách lớn tuổi, là một người đàn ông.
"Cô gái, bán cho tôi một bó hoa hồng trắng."- Thẩm lão gia hiền từ nhìn cô nói.
Cô có chút ngây người, vội đi gói hoa cho Thẩm lão gia.
Hai vệ sĩ kia nhận ra Thẩm lão gia ông đưa mắt ý nói đừng làm gì cả.Bà Mộng Dung từ trong đi ra nhìn thấy Thẩm lão gia vội quay đầu đi vào nhưng không ngờ lại để Thẩm lão gia nhìn thấy. Đó là Mộng Dung, đây chắc chắn là Hạ Như Song rồi.
Cô đứa bó hoa cho Thẩm lão gia.
"Cô gái, cháu tên gì? "- Thẩm lão gia nhìn cô hỏi.
"À dạ Hạ Như Song ạ."- Cô lễ phép trả lời.
Thẩm lão gia mỉm cười, rồi quay đầu đi.Cô cảm thấy kì lạ, người đàn ông đó sao mà lạ vậy?
Bà Mộng Dung lúc này đi ra. "Vào giúp mẹ với con"- Bà nhìn cô nói.
"Dạ."- Cô ngoan ngoãn đi theo sau bà như một cái đuôi nhỏ.
Thẩm lão gia trên xe, nhìn bó hoa trong tay mỉm cười một cô gái tốt.
Đến tối, cô về lại Ngô gia.Ngô Trác Thăng đúng lúc cũng đi làm về, thấy cô vui vẻ về, hỏi: "Em đi đâu về mà vui quá vậy? "
"Từ nhà ba mẹ về." - Cô ngây ngô.
Anh bật cười, xoa đầu cô rồi ôm cô vào nhà.Ngô Mạn Mạn lại đi. Một đi mua sắm, hai bị Max đưa đi đâu rồi. Nên kết hôn sớm cho hai người này mới được.Cô vội đi tắm, rồi vào bếp nấu bữa tối cho anh.Anh trên phòng, vừa tắm xong bước ra thì hai vệ sĩ lên phòng báo cáo.
"Ông chủ hôm nay Thẩm lão gia đến tiệm hoa của ba mẹ cô Song Nhi."- Vệ sĩ nói.
Anh cau mày, Thẩm lão gia? Đến đó làm gì? Cô sao? Tại sao hết Thẩm Mặc đến Thẩm lão gia, rốt cuộc là sao?
"Được rồi."- Anh nói, phất tay. Hai vệ sĩ hiểu ý bước ra ngoài.
Anh ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc. Thẩm gia có liên quan gì đến cô?Ngồi suy nghĩ, anh không thể hiểu ra. Cầm điện thoại lên, gọi ai đó:
"Điều tra về Thẩm gia cho tôi."
**
Ngày hôm sau.
Ngô Trác Thăng vẫn như bình thường đi làm và bảo cô ở nhà thật cẩn thận.Cứ thế trôi qua...Mọi việc như dần lắng xuống...
Tới hai tháng sau, hôm nay lại có một bữa tiệc.Đó là tiệc của Thẩm gia.Dĩ nhiên Ngô Trác Thăng được mời rồi và... Phải mang bạn nhảy đi theo.
Anh cứ lo lắng, y như rằng có tiệc là sẽ có chuyện.Anh có nên... Mang cô theo không?Thấy anh ngồi đó suy nghĩ, trầm tư. Cô đi lại, nhẹ nhàng ôm anh từ sau.
Giọng nói ấm áp ngọt ngào của cô khẽ vang lên: "Anh sao vậy? "
Anh hoàn hồn quay lại.
"Anh không sao." Anh trả lời.
"Có chuyện gì rồi sao? " - Cô lại lo lắng hỏi.
Ít khi anh hay suy nghĩ trầm tư như vậy mà. Đa số toàn mang mặt lạnh như tiền không hà.
"Không sao đâu." - Anh nói rồi đứng dậy.
Ôm thân hình tiểu bạch thỏ vào lòng, anh hỏi: "Em có thể cùng anh đi dự bữa tiệc của Thẩm gia chứ? "
Tiệc?Thẩm gia?Là Thẩm gia, Thẩm Mặc sao?
Nhưng...Cô sợ...Cô sợ lại như lần đó.Cô bị ám ảnh.Và sợ bản thân mình lại làm mọi người gặp chuyện xấu.Nhưng anh hỏi vậy là có gì đó.
Cô có lẽ...Nên đi...
"Rồi, em sẽ đi mà." Cô trả lời.Anh bất ngờ khi nghe cô nói vậy.
"Em không...Sao chứ?"
"Không sợ, em không sợ vì đã có anh bên cạnh em mà. Sói Lang." Cô mỉm cười ngây ngô nói.
Trong lòng Ngô Trác Thăng lúc này thật ấm áp và hạnh phúc, anh cúi xuống hôn lên đôi môi của cô và nói: "Cảm ơn em - Tiểu bạch thỏ của anh."
Song Nhi được anh đưa đi chuẩn bị đồ.Anh đã về sớm để chuẩn bị cho cô. Lần này, mọi thứ đều một tay anh làm. Anh muốn cô luôn xinh đẹp.Song Nhi mặc chiếc đầm trắng bó sát thân hình của cô tôn lên dáng vẻ thuần khiết.Mái tóc được búi lên tinh tế, có vài cọng tóc rơi xuống.Làm gương mặt cô thêm phần xinh đẹp.
Được trang điểm từ chuyên gia cô dần như tiên nữ bên cạnh Ngô Trác Thăng.Nhìn thấy cô với vẻ đẹp như thiên thần Ngô Trác Thăng nói: "Em thật xinh đẹp."
Nghe anh nói vậy, mặt cô đỏ cả lên.
"Ơ anh, thật là..." Nhìn cô ngượng ngùng, anh bật cười.
"Đi thôi."
Thẩm Gia.
Đến bữa tiệc, Ngô Trác Thăng luôn theo sát cô, cô cũng vậy.Anh không để cô xa mình vì sợ cô sẽ bị ai đó hại. Hay bị gì đó, anh sợ…Rất sợ cô xảy ra chuyện gì. Lần đó... Đã làm anh đủ sợ rồi.
Cứ thế, anh cứ nắm tay cô anh chỉ mong bữa tiệc này mau chóng kết thúc. Tiệc đã vào cô thấy khó chịu trong người.
"Em muốn vào nhà vệ sinh một lát." Cô nói nhỏ bên tai anh.
"Anh đi cùng em." Anh vội nói.
"Không sao đâu, đừng lo." Cô nói rồi đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.
Từ đằng xa, Thẩm Mặc thấy cô, trong lòng lại có cảm xúc gì đó khó tả không thể diễn thành lời. Hạ Như Song đi vệ sinh cũng chưa thấy quay lại lúc này Thẩm Mặc và Ngô Trác Thăng nhận ra linh cảm nguy hiểm .
Cả hai vội đi tìm nhưng không biết cô ở đâu cả.
Bỗng nhiên...
"Có người chết trong nhà vệ sinh nữ..."
Ngô Trác Thăng và Thẩm Mặc nghe tiếng hét của ai đó. Vội chạy đến chỗ có tiếng hét.Ngô Trác Thăng có linh cảm không lành cả Thẩm Mạc nữa.Cả hai xông vào...
Rầm ...Rầm ...Rầm
Đập vào mắt họ là Hạ Như Song, người của cô bây giờ chỉ toàn là... Máu!
Ngô Trác Thăng chạy lại, ôm cô vào lòng lay mạnh cô.
"Song Nhi...Song Nhi..." Anh gọi tên cô.
"Thăng…"
"Đưa cô ấy đến bệnh viện, mau lên." Thẩm Mặc quát lớn.Ngô Trác Thăng hoàn hồn, bế cô lên chạy như điên ra khỏi nhà vệ sinh.
"Phong tỏa tất cả các lối ra vào không cho một ai được rời khỏi bữa tiệc này." Thẩm Mặc ra lệnh.
Tất cả người của Thẩm gia phong toả, không một ai được rời khỏi.Lần này... Thẩm thiếu gia thật sự tức giận rồi.
- Bệnh viện. -
Song Nhi, em đừng xảy ra chuyện mà.
"Song Nhi, Song Nhi, em hãy cố lên,cố lên." Ngô Trác Thăng cứ chạy theo, gọi tên cô đừng ngủ, em đừng ngủ.
Y tá và bác sĩ đẩy cô đến phòng cấp cứu.
"Mời anh ở bên ngoài." Y tá ngăn anh lại. Cửa phòng đóng rầm lại, anh đứng lo lắng bên ngoài.
Cả người anh... Chỉ toàn là máu của cô. Song Nhi... Em đừng xảy ra chuyện!!!
Ngô Mạn Mạn và Max nghe tin liền chạy đến bệnh viện.
"Anh hai! Sao cả người đầy máu thế này? Anh có sao không?" Ngô Mạn Mạn lo lắng chạy đến chỗ anh.
"Anh không sao, là máu...Của Tiểu bạch thỏ." Ngô Trác Thăng nói.
Ngô Mạn Mạn khựng lại nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.
Cô ấy lại.... Gặp chuyện sao?Max cau mày. Tại sao...Cô ấy cứ luôn gặp chuyện?
Ngô Trác Thăng đứng không vững nữa cả người ngồi bệt xuống sàn. Miệng lẩm bẩm tên cô.Tiểu bạch thỏ ... Em đừng xảy ra chuyện mà.Cầu xin em... Đừng xảy ra chuyện.
Ông trời, ông đừng đưa cô ấy đi. Con chưa cầu hôn con và cô ấy chưa cùng nhau kết hôn bước vào lễ đường mà.
"Anh hai." Ngô Mạn Mạn sợ hãi anh hai quá khác...Từ khi tiểu bạch thỏ xuất hiện, anh hai đều như vậy.Anh hai... Thật sự vì cô ấy yêu rất nhiều.
Quá đỗi là nhiều...!!!
"Cô ấy sẽ không sao đâu, cậu đừng lo." Max thở dài vỗ vai anh.Max anh biết, Ngô Trác Thăng đã rất yêu cô. Nếu như cô gặp chuyện xấu, e rằng anh cũng không ổn.
Cầu mong.... Tiểu bạch thỏ, cô đừng xảy ra chuyện gì nha!!!
Hạ Như Song đã vào đó cả một ngày rồi.Tại sao lâu như vậy bác sĩ chưa ra chứ?
"Song Nhi!!!" Ngô Trác Thăng thẫn thờ bên ngoài, em đừng xảy ra chuyện mà...
Cạch...!
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.Bác sĩ đầy mệt mỏi ra ngoài.Anh nhìn thấy bác sĩ, liền chạy đến: "Bác sĩ... Cô ấy sao rồi? "
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng vết đâm khá sâu…Lại mất nhiều máu nên sẽ khó là tỉnh lại được." Bác sĩ nói.