Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hấp Dẫn Từ Tổng Tài Buồn cười thay Người ta thường không trân trọng những gì mình có. Nhưng lại thích dòm ngó những cái không thuộc về mình. Gia đình nhà Hạ Như Song khó khăn, ba nghiện rượu. Mẹ bị bệnh nặng cần tiền chữa trị. Số tiền là 100 vạn, cô cần tìm ra số tiền đó để cứu mẹ. Nhưng trời trớ trêu thay,nhà lại nghèo, ba say xỉn kinh tế trong nhà rất khó khăn. Cô không biết làm sao,đành ngậm ngùi đi đến bar bán thân. Một đêm thôi, một đêm thôi là mẹ sẽ được cứu chữa, bây giờ mẹ là quan trọng nhất. Mày đừng bận tâm gì khác nữa

Chương 25 : Bà nhẹ nhàng

Một giọt nước mắt khẽ rơi bà Mộng Dung mãi chìm đắm trong kỷ niệm mà không để ý đến sự biến hóa của Thẩm lão gia.

“Cái gì, Hải Băng mang thai đứa con của tôi?… Tại sao cô ấy lại không nói cho ai biết? Vậy giờ đứa con đó đang ở đâu…. Cô mau nói cho tôi hết tất cả sự việc đi…” Thẩm lão gia kích động nắm lấy bàn tay bà Mộng Dung lay mạnh.

 

“Sau khi cô ấy sinh con xong thì bị xuất huyết sau khi sinh và đã mất sau khi sinh đứa bé một tuần sau đó. Đứa bé còn quá nhỏ nên tôi quyết định làm giấy khai sinh cho đứa nhỏ ở Singapore và làm thủ tục nhận nuôi nó.” Bà Mộng Dung nhìn thật sâu vào trong mắt của Thẩm lão gia để đánh giá những chuyển biến của ông.

“Chẳng lẽ nào…Chẳng lẽ nào, đứa bé đó là Song Nhi?” Thẩm lão gia càng kích động hơn bèn nhanh chóng cất tiếng hỏi bà Mộng Dung.

Bà Mộng Dung khẽ gật đầu như chứng thực những phán đoán của ông là hoàn toàn chính xác.

Bây giờ, Thẩm lão gia không còn quan tâm nhiều đến mọi thứ xung quanh nữa. Trên khuôn mặt ông lúc này tràn đầy biểu cảm, nào là kích động, vui sướng vừa là lo lắng, trầm ngâm, sợ hãi… Ông vui vì có thêm một người con gái…Nhưng ông băn khoăn lo lắng sợ hãi vì sợ Song Nhi sẽ trách ông...Cho rằng ông là một người cha thiếu trách nhiệm.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm lão gia đứng dậy nói với Mộng Dung:“Cảm ơn cô đã nói ra sự thật này cho tôi biết và càng biết ơn cô hơn khi cô đã cưu mang chăm sóc cho đứa con gái của tôi. Tôi xin phép từ nay sẽ đưa Song Nhi về..Và bù đắp hết tất cả những thiệt thòi hay thiếu thốn mà Song Nhi phải chịu.”

Nói xong Thẩm lão gia nhẹ nhàng cúi gập người xuống tỏ thái độ cảm ơn bà Mộng Dung.

“Thẩm lão gia, xin ông đừng như vậy. Hải Băng là bạn thân của tôi, tôi thay cô ấy chăm sóc Song Nhi cũng là chuyện bình thường thôi mà. Lát nữa chúng ta nên nói rõ hết tất cả cho Song Nhi được biết.” Bà Mộng Dung khẽ thở dài, đưa tay đỡ lấy Thẩm lão gia ngăn hành động cúi người của ông lại.

“Được, chúng ta vào thăm Song Nhi thôi.” Thẩm lão gia rất nôn nóng muốn gặp đứa con thất lạc bấy lâu nay của mình.

Thẩm lão gia vừa dứt lời thì hai người đã cùng nhau sải bước về hướng phòng bệnh của Song Nhi. Tâm trạng của cả hai đều vô cùng thoải mái và nhẹ nhõm.

 

Không khí vui vẻ, náo nhiệt trong phòng bệnh của Song Nhi.

Sau khi bà Mộng Dung cùng Thẩm lão gia nói chuyện xong thì nhanh chóng vào phòng bệnh của Song Nhi và nói hết sự thật về thân thế của Song Nhi cho mọi người cùng biết.

Nghe xong mọi việc tâm trạng của mỗi người mỗi khác. Bà Mộng Dung thì nhẹ nhõm, Thẩm lão gia thì vui mừng…Song Nhi thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nên òa khóc nức nở, Ngô Trác Thăng thì chỉ biết lo dỗ Song Nhi.Vì với anh thì dù cô là ai cũng không thay đổi được tình cảm của anh dành cho cô. Thẩm Mặc thì lâm vào trầm tư cùng tự trách, sao anh lại có ý nghĩa không đứng đắn với cô em gái của mình cơ chứ…

Nhưng không khí lại nhanh chóng vui trở lại vì sự vô tư hồn nhiên của Song Nhi.Cùng với niềm vui cả nhà đoàn tụ đã xua tan đi không khí trầm lặng cùng khó xử lúc ban đầu.

Ngô Trác Thăng là người lên tiếng đầu tiên: “Song Nhi, thực ra không có bệnh gì cả mà đang bị người khác đầu độc. Tôi đang điều tra sự việc.”

Nghe xong câu nói của Ngô Trác Thăng thì tất cả mọi người trong phòng đều tập trung nhìn Ngô Trác Thăng. Nhiều biểu cảm lại xuất hiện, có đau lòng có phẫn nộ, tức giận, có hối hận, có căng thẳng …

“Tôi đã nhờ Max đi sắp xếp. Tôi nghĩ cần có người qua nước ngoài điều tra một phen vì chuyện này có liên quan đến nhà họ Hà.” Ngô Trác Thăng lại đánh vỡ bầu không khí căng thẳng bằng giọng nói trầm ấm của mình.

“Hãy để tôi/Em đi điều tra vụ này cho!” Lúc này hai giọng nói cùng cất lên một lúc.

Mọi người ai nấy cũng ngoảnh mặt nhìn ra cửa để nhìn xem chủ nhân của hai giọng nói vừa rồi. Mà lúc này đứng ở ngoài cửa chính là Ngọc Phàm đang cầm một bó hoa đang đứng cùng với Đăng Tiểu Hy đang xách theo một giỏ trái cây.Cả hai sau khi nói xong thì liền liếc nhìn đối phương một cái.

Đăng Tiểu Hy nhanh nhẹn đẩy Ngọc Phàm ra phía sau rồi bước nhanh vào phòng.Nhìn thì sẽ nhận ra sự giận dỗi trên mặt của Đăng Tiểu Hy.

Liếc nhìn Ngô Trác Thăng đang ôm Song Nhi. Đăng Tiểu Hy nhanh chóng chạy đến chỗ Song Nhi nắm tay Song Nhi hỏi thăm đủ thứ sau đó mới quay qua Ngô Trác Thăng đề xuất ý kiến:

“Hãy để em đi điều tra vụ này đi. Em rất mê trinh thám, giờ có dịp trổ tài em không thể bỏ lỡ.” Nói xong, Đăng Tiểu Hy còn kèm theo một nụ cười tự tin nhìn Ngô Trác Thăng.

Ngọc Phàm cũng không thể bỏ lỡ thời cơ liền nhanh chóng lên tiếng: “Vụ này để tôi đi điều tra là hợp lý nhất. Tôi vừa có kinh nghiệm trong những việc này vừa có quen biết sẽ dễ dàng hơn cho việc điều tra.”

Ngô Trác Thăng liếc nhìn cả hai người thấy có chút mờ ám, trong đầu liền lóe lên một ý nghĩ rất hay ho. Nghĩ là làm, Ngô Trác Thăng cất tiếng nói với mọi người: “Tôi nghĩ việc này khá nghiêm trọng nên không nên phô trương đi điều tra chỉ có thể âm thầm điều tra mà thôi. Nên tôi nghĩ cả Đăng Tiểu Hy và Ngọc Phàm đều nhận nhiệm vụ đi điều tra vụ việc nhà họ Hà năm xưa đi. Tôi sẽ bảo Max đưa đầy đủ thông tin và tài liệu cho hai người.”

Ban đầu cả Ngọc Phàm và Đăng Tiểu Hy đều không đồng ý với ý kiến của Ngô Trác Thăng. Nhưng với sự giải thích đầy lý lẽ của Ngô Trác Thăng thì hai người cũng miễn cưỡng đồng ý.

Ngô Trác Thăng nhanh chóng phổ biến kế hoạch cho tất cả mọi người đều biết, phân công nhiệm vụ cho từng người.

“Tại sao em lại không có nhiệm vụ gì chứ?” Tiểu bạch thỏ Song Nhi trề môi lên tiếng kháng nghị.

Ngô Trác Thăng cười gian nói: “Ai nói em không có nhiệm vụ chứ. Nhiệm vụ của em là lo ăn uống, nghỉ ngơi cho thật mập mạp sau đó có tinh thần làm cô dâu của anh.”

Mọi người xung quanh đều nhìn Song Nhi với ánh mắt có ngưỡng mộ có hài lòng có ghen tỵ làm Song Nhi đỏ hết cả mặt lên.

Cô đánh nhẹ vào ngực Ngô Trác Thăng nói nhỏ: “Ai nói đó là nhiệm vụ chứ, anh thật độc tài gia trưởng mà. Em không thèm nói chuyện với anh nữa.” Nói xong Song Nhi vì ngượng ngùng nên trùm kín chăn lại không dám thò đầu ra ngoài nhìn ai.

Mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, mọi người cũng tản dần ra ai về nhà nấy để chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài đầy gian khổ phía trước.

**

Thời gian cứ thế trôi đi. Thoắt một cái đã được một tháng. Đăng Tiểu Hy và Ngọc Phàm cũng đã sắp xếp thời gian qua Mỹ điều tra sự việc và cũng đã có chút manh mối.

Max tay cầm tờ tài liệu, gấp gáp đi nhanh tới phòng làm việc của Ngô Trác Thăng. Tới nơi, anh cũng không gõ cửa mà nhanh chóng bước vào.

“Cậu xem tập tài liệu này đi, thật là sẽ có một sự ngạc nhiên lớn.” Max với nụ cười yêu nghiệt để ngay tập tài liệu lên bàn của Ngô Trác Thăng.

“Bên Mỹ đã có phản hồi sao?” Ngô Trác Thăng không nhanh không chậm cầm tập tài liệu. Nhưng thái độ của anh nhanh chóng thay đổi khi lật đến trang thứ hai. Bệnh của Song Nhi quả thật có liên quan đến nhà họ Hà và kinh hoàng hơn khi anh đọc tới bí mật nhà họ Hà.

Tình huống của Song Nhi và phu nhân nhà họ Hà là hoàn toàn giống nhau, chỉ khác là chồng bà Hà lại cực kỳ ác độc và tàn nhẫn. Còn Ngô Trác Thăng anh thì không như vậy. Anh sẽ làm tất cả để bảo vệ người con gái anh yêu.

[…] Cách đây năm năm về trước bà Liễu Nguyệt Hoa phu nhân của Hà Chính Tài là người đầu tiên trở thành vật thí nghiệm của loại thuốc GAG của công ty VNT (do người chồng thân yêu của bà làm chủ, thật là ác độc quá mà). Bà đã không thể vượt qua được thử nghiệm, triệu chứng của bà cũng như triệu chứng của Song Nhi là tự mình hành hạ bản thân mình và đã qua đời vào năm năm trước.

Hà Chính Tài đã dùng rất nhiều tiền để che lấp sự việc trên.Nên những người tham gia vào sự việc của năm năm trước đều bị ông mua chuộc hoặc thủ tiêu. Và loại thuốc GAG này đã không được bán ra thị trường. Không hiểu sao Song Nhi lại bị hạ độc bằng loại thuốc này. […]

Cả bàn tay Ngô Trác Thăng nắm chặt. Trên mặt anh lộ rõ sự tức giận kèm với sự đau lòng.

Cốc… Cốc tiếng gõ cửa vang lên kéo Ngô Trác Thăng trở lại bình thường.

“Vào đi.”

“Thưa cậu chủ, cô Song Nhi hình như lại phát bệnh.” Ông quản gia nhanh chóng báo cáo.

Như một cơn lốc lao nhanh ra cửa, Ngô Trác Thăng nhanh chóng chạy về hướng phòng của Song Nhi. Vừa vào cửa đã thấy Song Nhi đang giãy dụa muốn thoát ra vì bị hai người giữ lấy cô. Song Nhi cắn mạnh vào tay cô giúp việc đang đứng bên phải khiến cô giúp việc đau quá phải buông tay.

Ngô Trác Thăng không kịp nghĩ ngợi nhiều nhanh chóng chạy tới ôm giữ lấy Song Nhi.Vòng tay anh ôm trọn cô vào vòm ngực của anh để tránh cô làm tổn thương bản thân mình.

Song Nhi ra sức giãy giụa, tay cô đánh mạnh vào ngực anh. Hàm răng của cô nhanh chóng cắn xuống. Đau, nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn đợi bác sĩ gia đình tới.

Thời gian 15 phút trôi qua, chắc giãy giụa mạnh mệt quá nên Song Nhi cũng bắt đầu giãy ít hơn. Bác sĩ gia đình cũng đã tới họ nhanh chóng tiêm cho cô một liều thuốc an thần. Sau đó, Song Nhi lại yên tĩnh ngủ trong lòng của Ngô Trác Thăng.

Ngô Trác Thăng vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Bạch Thỏ, khuôn mặt thể hiện rõ sự đau lòng. Anh thầm nhủ với lòng nhất định phải băm vằm kẻ đã cho cô uống thứ thuốc chết tiệt kia.

Nhẹ nhàng đặt Song Nhi lên giường, Ngô Trác Thăng nhanh chóng trở lại phòng làm việc. Max nãy giờ chứng kiến sự việc trên cũng nhanh chóng trở về phòng làm việc của anh.

“Thăng! Cậu tính như thế nào?” Max lên tiếng.

“Ngày mai cậu mang những tài liệu này đến cho Alex.Hỏi xem cậu ấy có phương pháp tìm ra cách chữa trị cho Song Nhi hay không.” Ngô Trác Thăng nhanh chóng nghĩ đến anh bạn bác sĩ của mình Alex.

Như nghĩ đến việc gì quan trọng, Ngô Trác Thăng bổ sung thêm một câu cho Max: “Còn nữa, cậu giúp mình điều tra xem ai là người tiếp xúc và có khả năng hãm hại Song Nhi nhất. Người của mình cậu có thể tùy ý sử dụng.”

Nói xong, Ngô Trác Thăng lại bước ra khỏi phòng thật nhanh và hướng về phía căn phòng có người anh yêu thương đang ngủ say. Lúc này đây, anh chỉ muốn ở bên cạnh tiểu bạch thỏ của anh mà thôi.

Cứ vậy thời gian trôi qua, Tết tây đến Đăng Tiểu Hy cùng Ngọc Phàm cũng đã trở về. Mọi người cùng nhau tụ tập một bữa đầu năm. Sau chuyến đi Mỹ về, tình hình của Đăng Tiểu Hy cùng Ngọc Phàm đã được cải thiện.Hai người đã giải quyết được hiểu lầm trở về là một cặp tình nhân oan gia như bao ngày.

Ngô Trác Thăng, Max, Alex đang tập trung hết công sức tìm ra người hại Song Nhi và thuốc để chữa trị cho cô. Tình cảm của Ngô Trác Thăng và Song Nhi cũng ngày càng khắng khít hơn.Mọi việc cứ dần đi vào quỹ đạo của nó, mọi việc tưởng chừng như thuận lợi.

Nhưng ở tại một căn biệt thự nhỏ thuộc quyền sở hữu của nhà họ Hà, có một người đang cực kỳ tức giận. Cả ngôi nhà như sắp nổ tung bởi cơn giận dữ này.

“Chỉ toàn một lũ vô dụng, thật là phí cơm gạo nuôi bọn ăn hại mà. Tại sao đã làm rất nhiều cách vậy mà sao con nhỏ đó vẫn còn sống vậy chứ?” Mỗi câu nói là một tiếng…Choang…Kenh…Choang của những đồ vật bị một cô gái đẹp ném xuống đất.

Khuôn mặt đẹp đẽ của Hà Phương đang cực kỳ giận dữ.