Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hấp Dẫn Từ Tổng Tài Buồn cười thay Người ta thường không trân trọng những gì mình có. Nhưng lại thích dòm ngó những cái không thuộc về mình. Gia đình nhà Hạ Như Song khó khăn, ba nghiện rượu. Mẹ bị bệnh nặng cần tiền chữa trị. Số tiền là 100 vạn, cô cần tìm ra số tiền đó để cứu mẹ. Nhưng trời trớ trêu thay,nhà lại nghèo, ba say xỉn kinh tế trong nhà rất khó khăn. Cô không biết làm sao,đành ngậm ngùi đi đến bar bán thân. Một đêm thôi, một đêm thôi là mẹ sẽ được cứu chữa, bây giờ mẹ là quan trọng nhất. Mày đừng bận tâm gì khác nữa

Chương 24 : Cái hình ảnh

 “Điều tra giúp tôi sự việc Bà Liễu Nguyệt Hoa phu nhân của Hà Chính Tài năm năm về trước. Tôi muốn biết toàn bộ sự thật và biết thật chi tiết, tường tận.”

“Vâng! Tôi đã rõ.”

Thẩm Mặc ngay lập tức nhấc điện thoại lên …

“Cậu chủ! Có gì cần sai bảo ạ?”

“Điều tra giúp tôi sự việc Bà Liễu Nguyệt Hoa phu nhân của Hà Chính Tài năm năm về trước. Tôi muốn biết toàn bộ sự thật và biết thật chi tiết, tường tận.”

“Vâng! Tôi đã rõ.”

Đồng thời, lúc này đây tại Ngô gia không khí cũng không kém phần khẩn trương.Max tiến đến đưa cho Ngô Trác Thăng một USB có một đoạn video quay lại của camera giám sát cổng nhà vệ sinh nữ của biệt thự Thẩm gia.

Ngô Trác Thăng lập tức cho USB vào máy để xem.

Choang…Xoảng…

Tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ ra từng mảnh vụn. Nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính tay của Ngô Trác Thăng run lên làm rơi cả cái cốc đang cầm trên tay.

Sao có thể như vậy chứ?

Tại sao lại là Song Nhi tự làm tổn thương bản thân mình chứ?

Hình ảnh của năm năm về trước cũng hiện về trong đầu của Ngô Trác Thăng. Chẳng lẽ, Song Nhi cũng bị bệnh giống như phu nhân của Hà Chính Tài sao???

Nghĩ đến đó, Ngô Trác Thăng quay qua nhìn Max đang há hốc mồm ngạc nhiên vì không biết chuyện gì đang xảy ra hỏi: “Cậu còn nhớ chuyện của bà Liễu Nguyệt Hoa phu nhân của Hà Chính Tài mẹ của Hà Phương không?”

“Nhớ chứ! Chuyện đó là một ám ảnh của tôi mà. Mà sao cậu lại hỏi về chuyện này? Chẳng lẽ người hại Song Nhi có liên quan đến sự việc mẹ của Hà Phương sao?

“Tôi nghĩ là có liên quan… Cậu nhìn xem đi…” Ngô Trác Thăng đưa tay xoay màn hình laptop hướng ra phía của Max rồi chỉ vào hình ảnh ở trong đó.

“Ô mai gót, tại sao lại là Song Nhi? Tại sao hình ảnh này giống với hình ảnh của mẹ Hà Phương vào năm năm trước vậy?” Max nhìn màn hình chăm chú với vẻ mặt không thể tin.

“Cậu còn nhớ là bác sĩ đã kết luận bệnh của mẹ Hà Phương là bệnh gì không?” Ngô Trác Thăng ngay lập tức hỏi Max về bệnh tình của bà Liễu Nguyệt Hoa.

“Tôi nhớ là hình như bác sĩ có nói Hà phu nhân bị bệnh rối loạn tri giác. Bệnh này khiến bệnh nhân mất dần ý thức hay sinh ra ảo giác thường xuyên nghe hoặc thấy những âm thanh dọa nạt.Hay bị ám ảnh bởi một hình ảnh nào đó khiến cho bệnh nhân tâm thần rối loạn.Và có những hành vi gây hại đến bản thân hoặc những người bên cạnh.” Max nói một mạch về bệnh tình của Hà phu nhân cho Ngô Trác Thăng nghe.

“Thôi được rồi, cậu liên hệ giúp tôi bác sĩ Alex chuyên khoa về thần kinh hẹn lịch giúp tôi vào ngày mai. Tôi sẽ đưa Song Nhi tới khám.” Ngô Trác Thăng không hề nghĩ ngợi nói luôn.

Sáng sớm hôm sau, tại bệnh viện... Tại khoa thần kinh...

"Alex, kết quả như thế nào rồi...??? Ngô Trác Thăng lo lắng nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi đang cầm bảng báo cáo của Song Nhi.Cũng là người bạn thân của anh vừa đi tu học ở Mỹ về.

"Trường hợp này rất hiếm gặp nếu như là những bác sĩ thông thường họ sẽ không nhận ra được.Mà chỉ kết luận là bị bệnh rối loạn tri giác sinh ra ảo giác. Nhưng theo như tất cả những gì tôi có được thì tôi khẳng định cô bé hoàn toàn bình thường." Alex nói mang theo nét trầm tư làm tăng thêm sự lo lắng cho mọi người.

"Bình thường sao? Vậy cậu giải thích thế nào khi một người bình thường có thể tự cầm dao rạch tay mình?Làm tổn hại đến thân thể mình chứ... Cậu giải thích xem...Như vậy là bình thường sao???" Ngô Trác Thăng không thể giữ nổi hét ầm lên bàn tay túm lấy cổ áo của Alex với vẻ mặt cực kỳ tức giận.

Alex nhẹ nhàng lấy tay mình hất tay Ngô Trác Thăng ra khỏi cổ áo của mình cất giọng nói: “Cậu có thể bình tĩnh nghe tôi nói hết được hay không?”

“Vậy cậu mau nói tôi biết chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cậu nói Song Nhi không có bệnh nhưng những biểu hiện của cô ấy sao lại giống với Hà phu nhân mẹ của Hà Phương đến vậy?”

“Theo như tôi suy đoán có lẽ Song Nhi đã bị người ta đầu độc bằng thuốc.”

“Đầu độc…Bằng thuốc…? Thuốc… Gì? Có gì nguy hiểm không…?” Ngô Trác Thăng giật mình đứng bật dậy câu nói bị ngắt khoảng vì run lên.

“Theo tôi được biết trên thị trường chợ đen có một loại thuốc mà khi con người uống vào sẽ gây rối loạn tri giác.Sẽ làm cho con người ta mất dần ý thức hay sinh ra ảo giác thường xuyên nghe hoặc thấy những âm thanh dọa nạt…Hay bị ám ảnh bởi một hình ảnh nào đó khiến cho con người mình tâm thần rối loạn.Và có những hành vi gây hại đến bản thân hoặc những người bên cạnh.”

“Loại thuốc này do công ty VNT nghiên cứu và tại thành. Nhưng hiện nay đã cấm bán ngoài thị.Vì được xếp vào loại thuốc gây hại cho con người và ông Hà Chính Tài đang bị điều tra về việc này…Tuy vậy loại thuốc này vẫn được vài người đem bán ở chợ đen.” Alex nhẹ nhàng từ tốn nói rõ hết những điều mình biết cho Ngô Trác Thăng hiểu.

“Vậy việc Song Nhi bị như vậy có liên quan đến Hà gia sao?” Ngô Trác Thăng vừa nói vừa suy xét thật kỹ càng những chuyện đã xảy ra vừa qua để tìm ra chút manh mối.

“Tôi nghĩ là như vậy và anh nên bắt đầu điều tra từ Hà gia.” Alex nhanh chóng đóng góp ý kiến.

Ngô Trác Thăng đưa mắt liếc nhìn Max. Max hiểu ý của Thăng lập tức rời đi phân phó. Trong phòng lúc này chỉ còn lại một khoảng lặng.

**

Tại phòng bệnh của Hạ Như Song.

Bà Mộng Dung đã có mặt để thăm hỏi tình hình của Song Nhi. Bà thật sự rất lo lắng cho Song Nhi vì cứ cách mấy ngày cô lại xảy ra chuyện. Chẳng lẽ, ông trời đang trừng phạt bà vì bà dấu diếm mọi việc sao?... Bà khẽ thở dài đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài đen láy của cô con gái bé bỏng đang ngủ say. Chắc có lẽ bà nên nói ra mọi việc để mọi việc trở nên tốt đẹp hơn.

Ngô Trác Thăng cũng bước vào phòng, nhìn thấy một màn mẫu tử tình thân như vậy liền không nỡ quấy rầy. Anh bước nhẹ vào phòng đi đến cái ghế dựa còn lại.Ngồi chống cằm nhìn Song Nhi đang ngủ say.

Bà Mộng Dung bị giật mình bởi tiếng bước chân dù là Ngô Trác Thăng đã cố ý bước đi rất nhẹ. Bà quay lại nhìn Ngô Trác Thăng, giờ phút này bà mới có cơ hội ngắm chàng trai của Song Nhi. Ngô Trác Thăng nhìn rất cao, thân hình cân đối ngũ quan hài hòa… Quan trọng hơn là mọi sự yêu thương Song Nhi đều được thể hiện ra hết.

Không gian đang tĩnh lặng thì một tiếng “Ui da.” đã phá vỡ hết không gian.

“Con/Em đã tỉnh…”Cả Bà Mộng Dung và Ngô Trác Thăng đều đồng thanh cất tiếng nói.

“Vâng em đã ngủ bao lâu rồi ạ? Mẹ đến khi nào sao không gọi con dậy ạ…Con vừa được Thăng đưa vào đây để khám bệnh mệt quá con ngủ quên mất ạ…” Vừa tỉnh dậy Song Nhi đã bắt đầu luyên thuyên không ngớt.

Ngô Trác Thăng tiến lại cạnh mép giường của Song Nhi nắm lấy bàn tay của cô.Hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, chậm rãi nói: “ Tiểu bạch thỏ à hôm nay sao em có thể nói nhiều vậy nhỉ?Cái miệng nhỏ này của em đã lâu rồi chưa được nói sao…” Vừa dứt lời anh không nhịn được liền hôn nhẹ lên đôi môi xinh xắn đang chúm chím của Song Nhi.

“Ơ!!! Sao anh lại như vậy chứ, mẹ em còn đang đứng ở kia mà.”  Song Nhi thẹn thùng đẩy anh ra và đánh nhẹ vào ngực của Ngô Trác Thăng một cái.

“Thì có sao đây nhỉ!! Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ là vợ chồng mẹ có thấy cũng không sao cả.”

Mộng Dung khẽ mỉm cười nhìn cả hai đang đùa giỡn rất vui vẻ và hạnh phúc. Bà nhẹ nhàng đi ra ngoài để lại không gian cho đôi trẻ.Trước hàng lang bệnh viện, đang có hai người đàn ông đang cầm rất nhiều đồ đi về hướng phòng bệnh của Song Nhi.

“Sao Bà/ Ông lại ở đây???” Các bà Mộng Dung cùng Thẩm lão gia đều cất tiếng hỏi khi nhìn thấy đối phương.

Bà Mộng Dung chỉ vào phòng bệnh của Song Nhi và nói:“Tôi đến thăm con gái của tôi…”.

Thẩm lão gia ngẩn người ra một lúc vì bất ngờ này mà không để ý đến hướng tay của bà Mộng Dung chỉ.Bao nhiêu suy nghĩ rối ren ở trong đầu Thẩm lão gia không thể dứt ra.

“Còn hai người đi đâu vào đây?” Bà Mộng Dung cũng mang theo sự ngạc nhiên hỏi Thẩm lão gia.

Thẩm lão gia như bừng tỉnh trả lời bà: “Tôi và con trai Thẩm Mặc đến thăm một người bạn.”

Sau đó, cả ba người đều hướng về một hướng đi tới. Mộng Dung mang theo sự ngạc nhiên không nhỏ khi thấy Thẩm lão gia và Thẩm Mặc cũng đi về hướng của Song Nhi.

Bà nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:“Chẳng lẽ người mà hai người tới thăm là con gái của tôi là Song Nhi sao?

Cả hai đều lâm vào trầm tư. Thẩm lão gia thì mang theo sự ưu tư, đau khổ mất mát còn bà Mộng Dung thì lại mang theo sự đắn đo, do dự muốn nói lại thôi…

Thở dài, bà Mộng Dung tiếp tục quay sang nói với Thẩm lão gia:“Ông có thể cùng tôi nói chuyện trước khi vào thăm Song Nhi được không?”

Thẩm Mặc hiểu ý nên nhanh chóng đi trước về phía phòng bệnh của Song Nhi.

Trên ghế đá gần công viên bệnh viện, hai bóng dáng đang lặng lẽ ngồi đó… Chưa ai nói với ai câu nào. Để phá vỡ không khí, bà Mộng Dung liền mở lời trước: “Ông và Yến Yến vẫn sống tốt chứ?”

Thẩm lão gia rất ngạc nhiên khi bà hỏi như vậy nhưng vẫn bình thản trả lời:“Tôi và mẹ của Thẩm Mặc đã ly hôn cách đây 5 năm rồi. Hiện tại cô ấy đang bị bệnh nên đã ra nước ngoài chữa bệnh.”

Bà Mộng Dung lại thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Vì bà sợ nếu bà nói ra sự thật này sẽ làm ảnh hưởng đến gia đình và cuộc sống của Thẩm lão gia.

“Thẩm lão gia! Ông còn nhớ Hải Băng không?” Bà Mộng Dung đột nhiên hỏi.

“Sao cô lại nhắc đến cô ấy? Tôi đã rất lâu rồi không liên lạc với cô ta…Kể từ cái ngày tôi và cô ấy xảy ra chuyện đó, cô ta dường như biến mất khỏi thế giới này. Tôi cũng đã làm mọi cách nhưng vẫn không thể tìm ra cô ấy”

Đôi mắt Thẩm lão gia lim dim như hồi tưởng lại quá khứ.

“Vì cô ấy cố tình trốn ông và bà ấy đã mất cách đây 17 năm về trước. Ông có biết vì sao cô ấy phải trốn ông không…Vì cô ấy không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình của Thẩm gia ông…” Bà Mộng Dung giọng nói có chút nghẹn ngào không cầm lòng được.

Bà tiếp tục kể:

“Năm đó, lúc ông say rượu cùng cô ấy phát sinh quan hệ…Cô ấy cũng không nói với ai. Một tháng sau, Hải Băng bảo cô ấy muốn đi nước ngoài sinh sống. Tôi lấy làm lạ bèn gặng hỏi cô ấy thì mới biết được là cô đã có thai…Và đứa bé đó là con của ông… Sau đó,tôi quyết định sẽ cùng cô ấy qua Singapore sống cho đến khi sinh đứa bé này ra để không ảnh hưởng đến cuộc sống của ông…”