Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hấp Dẫn Từ Tổng Tài Buồn cười thay Người ta thường không trân trọng những gì mình có. Nhưng lại thích dòm ngó những cái không thuộc về mình. Gia đình nhà Hạ Như Song khó khăn, ba nghiện rượu. Mẹ bị bệnh nặng cần tiền chữa trị. Số tiền là 100 vạn, cô cần tìm ra số tiền đó để cứu mẹ. Nhưng trời trớ trêu thay,nhà lại nghèo, ba say xỉn kinh tế trong nhà rất khó khăn. Cô không biết làm sao,đành ngậm ngùi đi đến bar bán thân. Một đêm thôi, một đêm thôi là mẹ sẽ được cứu chữa, bây giờ mẹ là quan trọng nhất. Mày đừng bận tâm gì khác nữa

Chương 27 : Truyện Full Anh Là Tất Cả Của Em

”Sau đó, bố tôi bị bắt để điều tra. Lúc tôi cô đơn không còn bố mẹ chỉ còn lại mỗi mình Thăng, người đàn ông mà tôi yêu thương nhất. Vậy mà cô lại xuất hiện, cướp đi Thăng của tôi.Tôi hận cô, tôi rất hận cô ta, có xuống địa ngục tôi cũng phải kéo cô ta theo.” Nói xong, Hà Phương nhanh tay lách người thoát khỏi bàn tay của Max.

Tay Hà Phương đang cầm một con dao găm nhỏ lao về hướng của Song Nhi và hét lớn:

“Cùng nhau xuống địa ngục đi!!!”

----------------------------------

Ngô Trác Thăng phản ứng rất nhanh. Anh một tay che chở cho Song Nhi, một tay nhanh chóng chế ngự Hà Phương. Max cũng phản ứng rất nhanh lập tức chạy lại khống chế Hà Phương. Với tốc độ giải quyết mọi việc nhanh chóng của người dưới tay của Ngô Trác Thăng. Sự việc nhanh chóng được khống chế.

Sau khi mọi việc đã được giải quyết êm đẹp, Ngô Trác Thăng bế Song Nhi đang ngủ say nhẹ nhàng đặt lên xe của mình. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn và thầm thì: “Hãy ngủ một giấc thật ngon đi bé cưng của anh, ngày mai mọi việc sẽ ổn cả. Anh sẽ không để ai làm hại đến em nữa. Anh sẽ bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho em suốt cả cuộc đời này.”

Một tháng sau…

Mọi chuyện xảy ra cũng đã một tháng. Tinh thần của Hạ Như Song cũng đã ổn định lại. Ngô Trác Thăng cũng đã âm thầm chuẩn bị những dự định của mình. Anh quyết định sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng để rước nàng tiểu bạch thỏ của anh về chung một nhà với anh.

Từ khi chuyện Song Nhi bị bắt cóc anh càng có cảm giác sợ hãi, anh sợ cô sẽ lại xảy ra chuyện, sẽ mất đi cô. Nên giờ phút này anh không thể nào chờ đợi được nữa. Anh phải nhanh chóng buộc chặt cô bên cạnh anh…Có thể từng giây từng phút nhìn thấy cô anh mới cảm thấy yên lòng. Anh muốn được bên cạnh bảo vệ và làm cho cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Tất cả mọi người từ người thân bạn bè của Song Nhi và người thân bạn bè của Ngô Trác Thăng đều đang gấp rút chuẩn bị hôn lễ trong âm thầm. Ngô Trác Thăng muốn dành sự ngạc nhiên cùng bất ngờ cho Song Nhi. Hôn lễ được ấn định vào một tuần nữa nên mọi người đều rất bận rộn. Và công việc chính của Ngô Trác Thăng bây giờ là phải cầu hôn tiểu bạch thỏ của anh.

“Thật là buồn chán! Mọi người gần đây bận rộn việc gì mà chẳng ai tới thăm em hay tới chơi với em cả. Anh nói xem, có phải vì mọi người có chuyện gì giấu diếm em không? Thật là đáng nghi mà.” Song Nhi ôm lấy cổ Ngô Trác Thăng nói nhỏ.

Ngô Trác Thăng quay lại, hôn lên chóp mũi của cô vừa cười vừa nói:“Cô bé lại suy nghĩ lung tung rồi.”

Song Nhi chum mũi, hừ nhẹ: “Anh dạo này cũng thường xuyên đi sớm về trễ, chắc không phải đang giấu diếm em làm điều xấu đó chứ? Hay là lén lút giấu tình nhân?”

“Nào có, em đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Anh dẫn em đến một nơi.” Nói xong Ngô Trác Thăng nhanh chóng kéo lấy cánh tay của Song Nhi.Dắt cô ra chiếc xe thể thao mui trần của mình và mở cửa đẩy cô vào xe.

Ngô Trác Thăng đưa Song Nhi đến một khu rừng nhân tạo nhỏ.

Ngô Trác Thăng dừng xe và rủ Song Nhi đi dạo trong cánh rừng và khi vào đến bìa rừng.Anh dừng lại bên một gốc cây to, nắm lấy tay Song Nhi giọng hồi hộp và trang nghiêm:

“Anh hạnh phúc khi được ở bên em, em là người con gái xinh đẹp và hoàn hảo nhất trong lòng anh…Anh rất muốn trọn đời trọn kiếp ở bên cạnh em nên em sẽ đồng ý lấy anh chứ?”

Và sau đó, Ngô Trác Thăng quỳ xuống nhanh tay lấy một chiếc nhẫn có đính hạt màu tím giơ lên trước mặt Song Nhi.

Song Nhi cảm giác được sự xúc động và hạnh phúc trong cô. Song Nhi lập tức đồng ý.Và nhanh chóng đưa ngón tay mình ra để Ngô Trác Thăng đeo chiếc nhẫn đó vào. Sau đó, Ngô Trác Thăng vui mừng ôm thật chặt lấy Song Nhi như thể nếu buông cô ra anh sẽ lạc mất cô vậy.

Giây phút này như ngừng lại, tất cả những khó khăn mà anh và cô đã trải qua đã làm cho tình yêu của hai người ngày càng lớn đủ để vượt qua được tất cả mọi thử thách.

Tiệc cưới được diễn ra thật trọn vẹn với không khí tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc. Nụ cười của cô dâu, chú rể rạng ngời cùng những người thân yêu của mình ăn uống vui vẻ và không thể thiếu tiếc mục tung bông đầy đặc sắc. Mọi người đón xem ai sẽ là người đón được bó bông chúc phúc của cô dâu Song Nhi nhỉ…

“Nào tất cả đứng xếp hàng để tôi còn cho mấy người cưới nữa chứ.” - Hạ Như Song một tay xách váy một tay giơ cao bó hoa cưới lên.

“Chị Song Nhi! Nhảy từ từ em còn bê váy của chị nữa.” - Ngọc Anh nhăn nhó lườm Hạ Như Song.

“Nào nhém đi Tiểu Bạch Thỏ!!!” - Bên dưới sân cỏ là giọng của Ngô Mạn Mạn - Đăng Tiểu Hy.

 

Một…Hai…Ba!!

Chiếc bông tung lên bay vọt trên khoảng trời, phái nữ thi nhau với tay lên mong muốn bắt được.

Sẽ là Ngô Mạn Mạn hay là Đăng Tiểu Hy bắt được đây? Phía bên phái nhà trai cũng ngẩng đầu nhìn coi sẽ đến phiên ai chạy dâu tiếp.

“Max chuẩn bị sính lễ đi là vừa đấy chú em.”- Ngọc Phàm gian xảo cạn ly với Ngô Trác Thăng.

“Ơ này sao ông không chạy trước đi dụ tôi trước làm gì. Lương của tổng giám đốc tôi trả chưa đủ nuôi vợ con đây.” - Max than khổ.

“Cậu đem tiền đi nuôi nhân tình sao mà không đủ hả? Ôn vật này Mạn Nhi mà bỏ qua cho cậu thì tôi cũng không bỏ qua đâu đây!!” - Ngô Trác Thăng đấm ngực anh ta vài cái.

“…”

“A…Đăng Tiểu Hy bắt được rồi kìa.” Tiếng Max kêu lên đánh trống lảng.

Bụp…

Khoan một bóng dáng thanh mảnh khác va vào Đăng Tiểu Hy khiến cô ấy loạng choạng vấp váy ngã. Ngước lên nhìn thì bó hoa cưới đó đã rơi vào tay cô gái kia. Điều ngạc nhiên hơn chính là gương mặt cô gái đó rất giống…Đăng Tiểu Hy…

Cô ấy là ai?

“Tiểu Hy cậu không sao chứ. Đứng dậy.” Ngô Mạn Mạn và Hạ Như Song đến đỡ cô.Bên kia mấy chàng trai kia cũng chạy lại.

“Im sorry! Thực xin lỗi cô gái!!” Cô gái vừa giật được bó hoa kia liền quay xang xin lỗi. Giọng nói tiếng anh trong trẻo.

“Cry, em không sao chứ? Anh đã dặn đừng đi lung tung mà?” Đó là giọng nói của Trần Bảo Sơn hớt hải chạy tới. Điều lạ thay anh ấy không nhìn thấy người đang ngã là Đăng Tiểu Hy.

Hạ Như Song nhíu mày nhìn Trần Bảo Sơn rồi nhìn xang cô gái tây tên Cry kia có gương mặt giống Đăng Tiểu Hy. Cry có nước da trắng như tuyết, đôi mắt màu hổ phách trông rất hút hồn. Mái tóc xoăn bồng bềnh dài qua vai mặc kèm váy body hở lưng màu trắng tạo lên thân hình gợi cảm của cô.

“Sơn…Cô ấy là ai vậy?” Bất giác tò mò Hạ Như Song lên tiếng hỏi, câu hỏi bao người ở đây cũng muốn biết câu trả lời.

“À…Chào mọi người! Cô ấy tên là Cry người Hoa Kỳ cũng là vị hôn thê của tôi. Cô ấy tinh nghịch quá.” Trần Bảo Sơn vui vẻ nói, tay cầm lấy đôi bàn tay trắng như tuyết của Cry. Ánh mắt đảo sang Đăng Tiểu Hy đang nằm trong tay Ngọc Phàm vẻ cười.

“…”

Nói chuyện xong mọi người lại quay lại nhập tiệc, chỉ riêng Đăng Tiểu Hy lại có một tâm tư khác. Tất nhiên Hạ Như Song nhìn ra…Đó chính là Trần Bảo Sơn tìm được một cô gái giống y hệt Đăng Tiểu Hy để yêu.

Chứng tỏ anh ta chưa hề buông bỏ được chuyện quá khứ. Nói đúng hơn đây chính là sự trả thù ngọt ngào mà Trần Bảo Sơn dành cho Đăng Tiểu Hy cô. 

Hạ Như Song mím môi quay đầu lại nhìn những con người này…Cô chỉ mong những người bạn, người thân của cô mãi sống trong hạnh phúc mãi an nhiên mà thôi!

END.