Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Hấp Dẫn Từ Tổng Tài

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hấp Dẫn Từ Tổng Tài Buồn cười thay Người ta thường không trân trọng những gì mình có. Nhưng lại thích dòm ngó những cái không thuộc về mình. Gia đình nhà Hạ Như Song khó khăn, ba nghiện rượu. Mẹ bị bệnh nặng cần tiền chữa trị. Số tiền là 100 vạn, cô cần tìm ra số tiền đó để cứu mẹ. Nhưng trời trớ trêu thay,nhà lại nghèo, ba say xỉn kinh tế trong nhà rất khó khăn. Cô không biết làm sao,đành ngậm ngùi đi đến bar bán thân. Một đêm thôi, một đêm thôi là mẹ sẽ được cứu chữa, bây giờ mẹ là quan trọng nhất. Mày đừng bận tâm gì khác nữa

Chương 11 : Cô mỉm cười

Cô gật đầu. Ông thở dài, xem ra giữa con gái ông và Ngô Trác Thăng kia có gì đó không nói được. Ông cũng không muốn ép con gái mình, thôi thì để thời gian nói lên tất cả vậy.

Thăm ba cô xong, cô đi dạo dưới phố, hầy bây giờ cô cũng không biết giữa anh và cô là gì với nhau?

Tình nhân? Bạn bè?

Bạn trai? Người yêu với nhau sao?

Hay là người cô đã trao thân?

Cô thật sự...Rất rối.

"Lại gặp cô rồi!"- Thẩm Mặc bước lại chỗ cô nói.

Cô hoàn hồn.

"Là anh..."- Thẩm tổng đây mà.

"Xem ra hai ta có sở thích đi dạo nhỉ?" - Thẩm Mặc nói.

Cô gật đầu.

"Nếu được hai ta uống cà phê nói chuyện chút nhé."- Thẩm Mặc nói tiếp.

Cô lại gật đầu, dù gì cô cũng muốn có người nói chuyện, có Thẩm tổng cũng đỡ buồn hơn.Cả hai bước vào một quán cà phê gần đó. Cô uống cà phê sữa, Thẩm Mặc cũng vậy.

Thẩm Mặc đưa ra một sợi dây chuyền, đưa cho cô.Cô bất ngờ, sợi dây chuyền của cô, cô bị mất nó vào lúc bị đụng mà, sao lại trong tay của Thẩm tổng?

"Cái này của cô, tôi trả lại."- Thẩm Mặc nói.

"Sao...Sao anh có nó?"- Cô ngạc nhiên.

"Thật ra tôi là người đụng phải cô, không biết làm gì đưa cô về nhà.Sáng thì cô đã đi tôi thấy sợi dây chuyền này trên giường có lẽ cô làm rơi."- Thẩm Mặc trầm giọng nói, sợi dây chuyền này.

Cô cầm sợi dây chuyền, may quá, nó về với cô rồi! Sợi dây chuyền này rất quan trọng với cô, không có nó cô không thể tìm ra ba mẹ thật sự của mình.

"Cảm ơn anh, Thẩm tổng."- Cô mỉm cười nói.

Thẩm Mặc im lặng, anh muốn biết sợi dây chuyền đó tại sao cô lại có nó.

Nói chuyện với Thẩm Mặc một lúc, cô chào tạm biệt rồi ra về. Thẩm Mặc muốn xin số điện thoại của cô để làm bạn, cô vui vẻ cho anh số.Vì cô thấy anh rất tốt, là người bạn cô có thể nói chuyện được.

Về đến nhà đã gần chiều, thời gian trôi nhanh vậy sao?

Vừa vào nhà, Ngọc Anh đã chạy lại ôm cô.

"Chị Song Nhi."- Ngọc Anh ôm cô nói.

" Ngọc Anh?"- Cô bất ngờ.

Ngẩn đầu nhìn phòng khách thấy Ngọc Phàm, Max và Ngô Trác Thăng đều ở đây sao?

"Sao mọi người lại ở đây?"- Cô bất ngờ.

"Ngọc Anh nói nhớ em nên Ngọc Phàm đưa Ngọc Anh đến."- Ngô Trác Thăng nhìn cô nói.

Cô gật đầu, cúi xuống nhìn Ngọc Anh.

"Em đó, về nhà sao rồi?"- Cô nhéo nhẹ má của nhỏ hỏi.

"Vẫn tốt ạ."- Ngọc Anh trả lời.

Cô mỉm cười, rồi bế Ngọc Anh lại sofa ngồi xuống.

"Hai tuần nữa ta sẽ mở tiệc, anh đến được chứ Phàm?"- Ngô Trác Thăng nói.

Tiệc?

"À được."- Ngọc Phàm trả lời.

"Tiệc?"- Cô thắc mắc, tiệc gì vậy? Cô tò mò quá, tiệc dành cho những người có tiền thì như thế nào nhỉ?

"Tiệc mừng em gái anh về".- Ngô Trác Thăng  nói.

"Đúng vậy."- Max nói tiếp.

Em gái? Anh có em gái sao?

"Hai tuần nữa em sẽ gặp con bé thôi con bé bằng tuổi em đó."- Ngô Trác Thăng nói tiếp.

Cô gật đầu, quay sang chơi với Ngọc Anh.Không biết em gái anh sao nhỉ? Chắc là một thiếu nữ đây.Ngọc Phàm thì im lặng, mãi nhìn cô, cô gái này lần đầu gặp đã làm anh thích, còn là cô gái tốt nữa. Anh thật sự... Nhưng cô đã là người của Ngô Trác Thăng rồi, anh còn có cơ hội không?

Thấy Ngọc Phàm nhìn cô, Ngô Trác Thăng đen mặt, hừ hết Max rồi đến Ngọc Phàm.Sao thích nhìn cô chằm chằm thế? Cô là của anh, sao lại... Tức chết đi được mà.

"Bữa tiệc này tớ muốn mời Thẩm tổng, Max cậu giúp tớ nhé."- Ngô Trác Thăng lên tiếng.

"Ok."- Max nói.

"Thẩm tổng?"- Cô quay sang.

"Sao vậy?"- Cả ba đồng thanh, sao cô lại ngạc nhiên vậy? Cô quen Thẩm tổng sao?

"À không, em có quen Thẩm tổng, anh ấy và em mới uống cà phê lúc nãy." - Cô trả lời.

"Oa, chị Song Nhi, chị giỏi quá, chị quen được anh Mặc Mặc luôn." - Ngọc Anh bỗng lên tiếng.

Mặc Mặc? Sao Ngọc Anh lại gọi Thẩm Mặc thân thiết như vậy?

"Mặc Mặc là anh họ của Ngọc Anh đó."- Ngọc Anh nhanh nhảu trả lời.

Hạ Như Song và Ngô Trác Thăng, Max quay sang nhìn Ngọc Phàm ý muốn hỏi có thật là vậy không? Ngọc Phàm gật đầu.Cả ba ngạc nhiên. "Em...Sao quen anh ta?"- Giọng Ngô Trác Thăng không vui hỏi, cà phê cà phê, anh ghét cà phê!!!

"À, anh ấy là người đụng em lúc trước đấy."- Cô thản nhiên trả lời.

Mặt Ngô Trác Thăng đen lại người đầy sát khí.Thì ra là tên đưa cô về nhà đây sao?

Max lắc đầu thở dài, xem ra Ngô Trác Thăng cậu cần đấu tranh tình yêu của mình rồi.Vì Thẩm Mặc là người lạnh lùng, ít tiếp xúc với phụ nữ, vậy mà cô...Có thể đi uống cà phê với anh ta, người con gái hết sức bình thường.Không đài cát hay gì cả lại được đi chung với anh ta, còn Ngọc Phàm bên cạnh nữa.

Max nhìn đã biết Ngọc Phàm đã ưng cô rồi nhưng có lẽ thấy cô sống chung với Ngô Trác Thăng nên mới không tiếp cận cô. Hầy khổ thân rồi đây, Ngô Trác Thăng cậu muốn yêu thì phải lo mà đấu đi. Thẩm Mặc nếu là anh họ của Ngọc Anh nên con bé rất hiểu rõ.

Khi nghe cô nói nên con bé mới ngạc nhiên như vậy. Cả Hạ Như Song không ngờ anh và Ngô Trác Thăng, Ngọc Phàm cũng không ngờ.Tất cả muốn biết lí do gì mà Thẩm Mặc lại nói chuyện và thân thiết với cô chứ?

Đụng xe thì anh ta chỉ cần trả tiền bồi thường thôi còn đưa về nhà rồi cà phê, chắc hẳn có lý do, mà cô... Max anh nghĩ cô không phải là con gái của gia đình bình thường anh có linh cảm vậy.Tuy không biết có đúng không nhưng anh nghĩ vậy.Cô sau này chắc sẽ làm khổ những người đàn ông quyền lực này đây mất.Sau này có thể rất nhiều chuyện xảy ra cho xem.

(@Hy: Bố khỉ, giác quan thứ 6 của nam phụ =)) )

"Chị Song Nhi, em muốn ăn đồ chị nấu."- Ngọc Anh nũng nịu nói.

"Được rồi, chị sẽ nấu cho em, mọi người cũng ăn tối chứ?"- Cô nói.

Cả ba người kia gật đầu.

Cô mỉm cười rồi kéo Ngọc Anh vào bếp nấu đồ ăn tối, để lại không gian cho cả ba người đàn ông đang căng thẳng kia.

"Thật kì lạ?" - Ngô Trác Thăng và Ngọc Phàm đồng thanh nói.

"Kì lạ gì?"- Max giật mình, hai ông tổng này hôm nay sao lại hợp ý vậy?

"Tại sao Song Nhi cô ấy lại quen được Thẩm Mặc kia?" - Đồng thanh tập hai.

"Ai mà biết."- Max nhún vai trả lời, hai tên này sao hôm nay tâm đầu ý hợp như vậy chứ?

Ngọc Phàm và Ngô Trác Thăng im lặng. Cả hai suy nghĩ, người như Thẩm Mặc sao lại để ý đến cô? Anh ta máu lạnh trong thương trường, dùng mọi thủ đoạn.Cô lại không có gì để anh lợi dụng chứ? Thật kì lạ mà...

(@Hy: Tình =)) chứ bị tên sắc lang ăn sạch sành sanh rồi còn đâu.

@Thẩm Mạc: Bà tác giả tại bà tại bà sao lại để tôi đến sau chứ ==

@Ngọc Phàm : Cả tôi nữa đả đảo)

Cô nấu xong bữa tối, vội ra phòng khách gọi ba người đàn ông kia. Nhưng khi ra thì...Cả ba sát khí đầy người, cái quái gì đây? Sao mà cả ba lại...

"Ơ ừm, ăn tối." - Cô lên tiếng.Cả ba hoàn hồn, đứng dậy vào bếp ăn tối.

Ngọc Phàm nhìn cô dọn đồ ăn ra còn Ngô Trác Thăng thì cứ đen mặt nhìn Ngọc Phàm.Max thì vô tư ăn không quan tâm gì cả.Ăn tối xong, Ngọc Phàm đưa Ngọc Anh về còn Max cũng bị anh đá về luôn khỏi làm phiền anh.

Cô thấy anh hôm nay rất lạ, anh sao vậy? Cứ hậm hự cả buổi à.

"Em đi tắm đi."- Ngô Trác Thăng nói.Cô ngoan ngoãn gật đầu, về phòng tắm rửa.Ngâm mình trong nước nóng, cô cảm thấy dễ chịu.Hầy như vậy mệt mỏi của cô đã đi hết rồi thật dễ chịu quá đi à.

Tắm xong, cô bước ra vừa lau tóc, thấy Ngô Trác Thăng đang nằm trên giường cô giật mình.

"Anh sao lại..." - Cô ngạc nhiên.

"Lại đây anh sấy tóc cho em."- Ngô Trác Thăng kéo cô lại.

Cô bất ngờ bị kéo, chưa ú ớ gì anh đã lấy máy sấy tóc ra từ khi nào.Sấy tóc cho cô, hôm nay anh sao vậy?

"Anh hôm nay sao vậy?"- Cô hỏi, cô có làm gì sai sao? Sao anh lại như vậy chứ?

"Không sao."- Anh nhàn nhạt trả lời, thật ra đang bực tức Ngọc Phàm cứ mãi nhìn cô.Nên tâm trạng anh nó bực mình như vậy đấy.Cô im lặng, nghe giọng là biết anh đang bực tức gì mà, còn chối.