Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.

Chương 6 : Không thể nào

Trong mắt lộ ra nụ cười mơ hồ, Đông Phương Hạo dời mắt nhìn những vị khách ở tiệc rượu, thấy không thiếu những nam nam nữ nữ dùng vẻ mặt sùng bái ngưỡng mộ nhìn anh, anh chợt hướng ánh mắt rét lạnh nhìn Tằng Nhã Như trầm giọng: "Cô không phải nói cô ấy đã có bạn trai mới rồi sao? Tại sao theo tôi được biết trước mắt cô ấy vẫn còn độc thân?"

Bị Đông Phương Họa thình lình chất vấn nặng nề, bước chân của Tằng Nhã Như đang đi dạo trên mây nhất thời ngã vào vực sâu, thật sự đúng là cô ta đã nói dối anh, nhưng bây giờ ngày ngày Phương Tử Huyên đều cùng anh em Chu gia dính với nhau, mặc cho ai có cảm giác đều nhận ra được bọn họ có tình cảm không tầm thường, cô ta chỉ thừa lúc Đông Phương Hạo trở về nước phải tranh thủ cơ hội thật tốt để có được anh, cô ta biết mình không kém, hấp dẫn cùng sức quyến rũ sẽ không kém hình tượng thánh nữ của Phương Tử Huyên.

"A Hạo, cô ta thật sự có bạn trai mà." Tằng Nhã Như cô gắng bôi nhọ Phương Tử Huyên, nhưng cánh tay lại truyền đến một hồi đau đớn làm cho nàng ta phải rên lên một tiếng.

"Cô vẫn còn nói láo? Tại sao chính tôi lại thấy trong danh sách bữa tiệc dành cho giáo viên độc thân tại trường học lại có tên của cô ấy?" Ánh mắt Đông Phương Hạo giống như mũi nhọn bắn thẳng trên người cô ta, "Hừ, đúng là tôi đã thiếu sót mới tin tưởng cô nhiều năm như vậy, còn để cho cha cô từ một quản lý của công ty nhỏ lên chức, đến lúc này thành chủ quản cao cấp."

"Nói không chừng cô ta cùng người đàn ông khác bí mật yêu nhau, không công khai, cho nên..."

"Bây giờ cô ấy ở đâu?" Cặp mắt Đông Phương Hạo híp lại, trên mặt lạnh lùng khác thường, bàn tay của anh nắm chặt cánh tay của cô ta, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô ta giống như muốn xuyên thấu linh hồn của cô ta vậy, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm.

"Ở đạo quán taekwondo của Chu Húc... Buông em ra, đau quá!" Chân mày Tằng Nhã Như nhíu chặt, cô ta vốn lo lắng Phương Tử Huyên sẽ tham dự tiệc rượu, sau đó lại biết Phương Tử Huyên không tham gia, cho nên cô ta mới ăn mặc xinh đẹp tranh thủ cơ hội cùng Đông Phương Hạo có một đêm đẹp, ai biết Đông Phương Hạo lại biết cô ta lừa anh.

Dưới con mắt của mọi người cô ta cố gắng không la lên, cẩn thân từng li từng tí bảo toàn lòng hư vinh của cô ta.

Đông Phương Hạo buông lỏng tay của cô ta ra, nhìn cô ta xoa cánh tay, trong đầu anh thoáng qua vẻ nghi hoặc, yêu thích của cô ấy thay đổi rồi sao? Cô không phải thích âm nhạc cùng vũ đạo sao? Làm sao có thể cự tuyệt dự tiệc mà tốn thời gian tại đạo quán taekwondo? Việc trước mắt là phải tìm ra cô, nghĩ tới đây Đông Phương Hạo xoay người chuẩn bị rời đi.

"A Hạo, anh không khiêu vũ sao?" Tằng Nhã Như thử giữ lại.

Đông Phương Hạo không để ý đến cô ta tự mình ra khỏi sàn nhảy, ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh từ từ biến thành cười nhạo, thì ra Tằng Nhã Như cũng như Phương Tử Huyên cũng chẳng may mắn được bao nhiêu.

Vừa ra khỏi cửa khách sạn, tài xế đã lái xe đến trước mặt, anh đang muốn bước vào xe, chợt một giọng nói và mùi nước hoa nồng nặc đánh tới chỗ anh: "Hạo ca ca, rốt cuộc cũng nhìn thấy anh."

Một đầu tóc quăn màu vàng, trên người là mốt thời trang váy ngắn, đó là dấu hiệu riêng biệt của Tô San, chỉ là lúc này cô lại âm thầm xuất hiện trước mặt anh, anh có chút kinh ngạc, rất nhanh anh đã thu hồi sự kinh ngạc, đưa tay đẩy cô ra khỏi lồng ngực của mình: "Nên làm gì thì làm đi, đừng đến làm phiền tôi."

"Hạo ca ca anh thật đáng ghét, em thật vất vả từ nước Mỹ ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ trở về gặp anh... Anh thế mà vừa mở miệng lại lên tiếng đuổi khách, em sẽ nói chú đến giáo huấn anh!" Tô San tức đến độ dậm chân, đầu tóc quăn màu vàng kim ở sau ót lóe ra tia sáng chói mắt.

"Tôi không cho cô tới gặp tôi, nếu tự mình đa tình thì đừng trách tôi không khách khí với cô, là cô làm phiền tôi!" Đông Phương Hạo đẩy tay cô ra, nhưng tay và chân Tô San giống như bạch tuộc tám chân quấn loạn trên người anh.

Thật sự bó tay với cô, Đông Phương Hạo sắp nổi giận, nếu không phải nể mặt cha cô mấy phần vì ông đã chăm sóc ông nội nhiều năm qua, anh nhất định sẽ không để cho cô chút tình cảm và thể diện nào, anh rất hiểu Tô San, nếu như lúc này cứng đối cứng với cô, nhất định cô sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên Đông Phương Hạo mặc cho cô ôm lấy mình, chỉ duỗi ra hai ngón tay nâng cằm của cô, ở trên mặt cô hiện lên một chút say đắm, anh mở miệng nói: "Ngoan ngoãn về nhà cho anh, anh có chuyện quan trọng cần phải làm."

Lòng Tô San đúng là say mê ánh mắt mị hoặc và giọng nói hấp dẫn của anh, cũng bởi hai nhà thân nhau mấy đời cho nên không có chút sợ hãi, nhưng giờ cô lại có chút kiêng kị, hoặc nhiều ít có chút sợ hãi hơi thở nguy hiểm từ Đông Phương Hạo phát ra, cho nên chiêu này của Đông Phương Hạo rất hữu dụng, Tô San bị người nhà cưng chiều vô pháp vô thiên cũng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó buông lỏng anh ra, đưa mắt nhìn anh lên xe, cho đến khi chiếc xe nghênh ngang rời đi, cô mới không vui xoay người đi tới tiệc rượu mà không hiểu Đông Phương Hạo tại sao lại tổ chức.

Dưới sự hướng dẫn của tài xế, Đông Phương Hạo đã đến trước đạo quán của Chu Húc.

Nếu như anh nhớ không lầm, đạo quán này đang nằm trên sản nghiệp của tập đoàn Đông Phương, chỉ còn chưa quyết định phương án hợp lí để khai phá, không biết chủ nơi này bị lừa hay thật sự là giả bộ không biết, lại vẫn trắng trợn lập nghiệp ở đây.

Đông Phương Hạo đi vào, ở trước cửa cởi giày ra, kéo một cánh cửa đi vào, ánh mắt tìm kiếm khuôn mặt kia, anh tưởng tượng khuôn mặt kia không biết bao nhiêu lần, cô ấy cười như hoa lộ ra lúm đồng tiền, trong quá khứ ngày đêm anh luôn nhớ nhung nụ cười nở rộ đó, chỉ là nụ cười thuần túy ấm áp như vậy anh không bao giờ nhìn thấy nữa.

Rốt cuộc anh cũng nhìn thấy bóng lưng kia, nếu như cảm giác của anh không sai lầm, người đó chính là Phương Tử Huyên.

Cô mặc đạo phục màu trắng đưa lưng về phía anh, cô đang cùng một học viên luyện tập công thủ (tấn công + phòng thủ), mặc dù anh không thấy nét mặt của cô, nhưng anh biết cô nhất định rất nghiêm túc, sau mấy hiệp cô để học viên tự mình luyện tập, sau đó đi tới một bên dùng khăn lông lau mồ hôi.

"Tử Huyên, học viên lớp này nghe lời chứ? Có thừa dịp anh không có mặt ở đây mà quấy rối không?"

Sau lưng một giọng nam truyền tới, Đông Phương Hạo chưa kịp quay đầu nhìn xem thử người nào, đã thấy Phương Tử Huyên quay đầu lại, trên mặt cô là nụ cười nghênh đón kia, gần như trong nháy mắt muốn giết anh.

Rốt cuộc nhìn thấy người nhớ thương, nhớ mãi không quên, cô trừ vóc dáng cao hơn một chút, vóc người đầy đặn chút, sự ngây thơ trên mặt đã mất đi thay thế là vẻ ngoài mấy phần thành thục, những cái khác thì không có bao nhiêu thay đổi, vẫn là cô độc nhất vô nhị trong lòng anh.

Trong nháy mắt nụ cười của cô đông lại, thay thế là sự cố gắng không để ý, bình tĩnh, tầm mắt của cô phóng qua bả vai anh nhìn về phía sau anh.

Chu Húc đi lên phía trước, đi ngang qua bên cạnh Đông Phương Hạo thì anh ta chợt quay đầu lại vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Anh là..."

"Đông Phương Hạo." Đông Phương Hạo rất có phong độ đưa tay phải ra.

"Tôi là huấn luyện viên kiêm ông chủ ở đây Chu Húc." Chu Húc cũng hào phóng đưa tay phải ra, một khắc bắt tay kia như có điều suy nghĩ, cố nhớ lại cái tên Đông Phương Hạo này, sau đó giống như là vỡ lẻ chợt hiểu ra, người trước mắt chính là người năm đó phụ lòng Phương Tử Huyên.

Trong lòng Chu Húc chợt có chút bài xích, trong mắt có ý khiêu khích, anh ta buông tay Đông Phương Hạo ra, đi tới bên cạnh Phương Tử Huyên một phen ôm lấy bả vai của cô: "Người này có thể tính là trợ thủ kiêm thư ký của tôi."

Thấy cánh tay Chu Húc khoác lên bả vai của Phương Tử Huyên, trên khuôn mặt tuấn mĩ của Đông Phương Hạo có mấy phần vặn vẹo, nhưng vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, cố gắng cắt đứt suy‎ nghĩ bọn họ có phải là tình nhân hay không, đối với người nhớ thương trước mắt chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Tử Huyên, anh đã trở về, không hoan nghênh anh sao?"

Đông Phương Hạo - đây là vấn đề mà Phương Tử Huyên không giải thích được, Phương Tử Huyên cảm giác mình giống như một đứa ngốc, chỉ kinh ngạc nhìn anh, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng có chút khó khăn.

So với sự tuấn dật năm đó bây giờ anh nhiều hơn mấy phần thành thục tao nhã sức quyến rũ, lông mày của anh, mắt của anh, ngũ quan như điêu khắc kia cùng với khí chất đặc biệt trên người anh, anh vẫn là con cưng được Thượng đế sủng ái, sức quyến rũ của anh có thể làm cho cô rung động thật sâu, đáng tiếc vẻ đẹp tuấn mĩ đó của anh lại không tốt đẹp, năm đó để lại một vết thật sâu thương lòng cô, làm cho cô thời khắc vẫn sợ, khiến cô không còn dám yêu nữa.

Có lẽ cô nên học tha thứ, sau đó cho anh một cái mỉm cười hoặc cho một cái ôm quên lãng đi, nhưng cô lại không thể, cô không có cách nào thuyết phục mình, mặc dù cô đã từng nghĩ 1000 loại tình huống anh xuất hiện ở trước mắt cô, nhưng cô lại không nghĩ đến trong thực tế anh lại xuất hiện như thế, mặc dù cô biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hỗn loạn không thôi.

Trốn tránh tiệc rượu của anh chính là không muốn gặp anh, nhưng không ngờ anh lại tìm tới cửa, làm cho cô không phải biết đối mặt như thế nào.

Phương Tử Huyên biết mình không thể mềm yếu như vậy, cô nên ra vẻ rộng lượng, thong dong, vì vậy mặt cô mang ý cười đi tới chỗ anh đưa tay phải ra: "Hoan nghênh."

Khi hai tay nắm chặt một chỗ thì đôi mắt của Đông Phương Hạo khóa chặt cô, từ đầu đến cuối không có ý buông tay cô ra.