Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.
Chương 22 : Thấy anh trai đẹp
Liên tiếp bảy ngày cô thử gọi điện đến công ty tìm anh, nhưng bị tiểu thư quầy lễ tân biết số của cô vô tình cắt đứt, cô biến thành người phụ nữ không biết xấu hổ ở trong mắt tất cả mọi người.
Đã là ba buổi tối, Phương Tử Huyên ngồi trên bệ cửa sổ phòng ngủ nhìn sao đêm, không có cách nào khống chế sự nhớ nhung, bấm số điện thoại của anh, chỉ cần có thể kết nối, dù cho không nói lời nào để một mình cô nói cũng được, nhưng mặc kệ cô gửi tin nhắn hay gọi điện thoại, anh đều hờ hững, cô không biết vì sao ngày đó trong khách sạn anh lại tha thứ cho cô, nhưng cũng không nguyện ý để ý đến cô, để cho cô lần nữa nghĩ mình đang trong mộng.
Đột nhiên cô cảm thấy một trận vui mừng, đối phương nhận điện thoại rồi.
“A Hạo, là anh sao?” Cô không thể khắc chế cảm xúc xúc động, từ trên cửa sổ trợt xuống, chân không đứng vững.
“Xin chào, anh Hạo bây giờ đang tắm, cô có chuyện gì muốn tôi chuyển cho anh ấy? Nếu như cô nghĩ muốn hợp tác thì miễn, anh Hạo không để ý đến cô.” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ, Phương Tử Huyên biết là Tô San.
Là cô ấy dùng điện thoại của anh, bọn họ ở bên nhau sao? Trái tim Phương Tử Huyên có một tia nghi ngờ: “Làm phiền cô để cho anh ấy nghe điện thoại của tôi.”
“A, vậy thật xin lỗi, anh ấy không muốn nói chuyện với cô.” Tô San rất nhanh cúp điện thoại, đêm đó Phương Tử Huyên nhốt cô bên ngoài, hại cô trùm khăn tắm thất bại, cô còn chưa tính sổ với Phương Tử Huyên, may là Đông Phương Hạo ngầm cho phép cô tiếp điện thoại của Phương Tử Huyên, làm cho cô cảm thấy thỏa mái hơn.
Mặc dù cô cũng rất buồn bực tại sao anh lại nguyện ý để cho cô giúp một tay cự tuyệt Phương Tử Huyên.
Sau lại Phương Tử Huyên rất cố gắng gọi lại, nhưng từ đầu đến cuối Đông Phương Hạo cũng không nhận, cả người anh giống như hoàn toàn rút khỏi cuộc đời của Phương Tử Huyên, cô hoàn toàn không biết tin tức gì của anh.
Cô vẫn không hiểu, tại sao anh rõ ràng đã tha thứ cho cô nhưng lại không gặp cô, thậm chí ngay cả điện thoại của cô cũng không nhận?
Sáng sớm, Phương Tử Huyên bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, cô cuống quít cầm lấy điện thoại di động lên nhìn thấy là Chu Diễm gọi tới.
“Tử Huyên, bạn tới tập đoàn Đông Phương một chuyến đi, nhanh lên một chút!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lòng Phương Tử Huyên túm chặt thành một đoàn, trong khoảng thời gian này sóng trước chưa dừng sóng sau lại xô tới, lòng của cô lên lên xuống xuống, cả người cô tiều tụy không còn hình người.
“Những ngày qua, cảm xúc ba mình luôn không ổn định, nói là ông đã liên lụy đến người nhà, đòi phải đi tới tập đoàn Đông Phương tìm Đông Phương Hạo để lấy lại khế đất, cả đêm ông đều không trở về phòng thuê, giống như uống rất nhiều rượu, mình lo lắng ba sẽ xúc phạm đến Đông Phương Hạo, mình từ nhà bạn học chạy tới, anh trai vẫn chưa tới, bạn mau gọi cho Đông Phương Hạo thông báo, kêu anh ta đừng đến công ty.”
Phương Tử Huyên vén chăn xuống gường: “Được, mình biết rồi.”
Cô nhấn số điện thoại của Đông Phương Hạo, mặc dù cô rất lo lắng người nghe điện thoại là Tô San, nhưng vì an toàn của Đông Phương Hạo, cô chỉ đành cố gắng vượt qua lo lắng của mình.
Cho đến khi cô thay đồ xong ra cửa đón taxi, Đông Phương Hạo cũng không nghe điện thoại của cô, khi cô lòng như lửa đốt đón taxi chạy thẳng đến cửa chính của tập đoàn Đông Phương, cô vẫn không dừng động tác gọi điện thoại.
Xa xa nhìn thấy mấy nhân viên an ninh bị ba Chu dùng đai đen Taekwondo đánh ngã trên mặt đất, Chu Diễm càng không ngừng ngăn động tác của ba Chu, nhưng cũng vô ích.
Phương Tử Huyên một hồi đau lòng, bắt đầu lúc nào nhà bọn họ đã thay đổi thành bộ dạng này rồi?
Trước kia cô có vài phần hâm mộ bốn người nhà này, ba Chu rất có kiên quyết, đảm đương kinh doanh đạo quán trở nên sống động; mẹ Chu là người dịu dàng hiền thục, xinh đẹp hào phóng, để ý trong nhà ngay ngắn gọn gàng, nấu ăn rất ngon làm cho cô nhịn không được mỗi lần đến nhà họ lại ăn chực; Chu Húc cùng ba Chu rèn luyện võ tràn đầy chính nghĩa giống như ánh mặt trời, Chu Diễm có thể ở trong lòng mẹ làm nũng, tính tính mềm mại rất được mọi người cưng chiều bảo vệ.
Đối với việc tai nạn xe cộ thình lình cướp đi tính mạng của mẹ Chu, làm cho bọn họ gánh một tai hoạ ngập đầu, Phương Tư Huyên rất khổ sở.
Bởi vì mẹ Chu mất, điều này làm cho mọi người hâm mộ một nhà bốn người không còn tồi tại nữa, thay vào đó là vì yêu vợ ba Chu luôn mượn rượu giải sầu, vượt qua thời gian trong sòng bạc, ngay sau đó bọn cho vay nặng lãi đuổi tới cửa đe dọa cùng uy hiếp bắt họ trả nợ.
Chu Húc vốn là ánh mặt trời ôn hòa, là một chàng trai mới lớn lập tức trở thành trụ cột trong nhà, cắn chặt răng chăm sóc ba và em gái, nuốt xuống toàn bộ khổ sở vào trong bụng, chỉ ôm một ý niệm, kinh doanh tốt đạo quán sẽ lấy lại sự tự tin của ba Chu, nhưng tất cả khổ tâm kinh doanh nháy mắt đều sụp đổ, không có người nào biết trước được, cũng không ai giữ lại tất cả được.
Đôi mắt đẫm lệ của Phương Tử Huyên mờ đi, lo lắng nhìn sau lưng, sợ Đông Phương Hạo đang trên đường tới, nghĩ đến anh buổi tối cùng Tô San ở chung một chỗ, tư vị khổ sở tràn lan cả nội tâm.
Vào lúc này một hồi chuông quen thuộc vang lên, Phương Tử Huyên ngước mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy Đông Phương Hạo với hai mắt lạnh lùng đang từ bật thang bước xuống.
Anh vẫn dùng bài hát đó để làm tiếng chuông điện thoại, đó là bài hát trong đoạn thời gian cô ở biệt thư dưỡng thương đã chọn cho anh, lúc đó anh nói cô ngây thơ, kiên trì nói không muốn dùng, là cô hung tợn nhìn chằm chằm anh nói nếu như anh dám đổi cô sẽ không để ý đến anh, không ngờ...anh vẫn còn giữ, chỉ là đứng bên cạnh anh là Tô San.
Lỗ mũi Phương Tử Huyên ê ẩm, lại một lần nữa kích động muốn rơi nước mắt, nhìn cặp mắt vắn lên tia máu của anh, nhìn thấy cô theo dõi nhìn anh liền vội vàng xoay mặt đi, làm bộ dáng vẻ không để ý cùng Tô San nói chuyện.
“A Hạo, đi mau, nhanh một chút rời đi chỗ này.'’ Phương Tử Huyên xông lên phía trước, lôi kéo tay anh muốn dẫn anh cách xa nơi ba Chu gây chuyện.
Nhưng Đông Phương Hạo lại tránh thoáng tay cô, chỉ là cau mày nhìn cô gương mặt không hiểu.
“Ba Chu rất nguy hiểm, anh mau rời khỏi nơi này đi.” Phương Tử Huyên khẩn trương nhìn anh.
“Ông ta nháo loạn đã không phải là lần một lần hai, để cho nhân viên an ninh mang ông ta đi là tốt, không cần cô giả bộ tốt bụng!” Một bên dáng vẻ Tô San vênh váo hống hách.
“Hôm nay ông ấy uống say, tinh thần cả người rất hỗn loạn, A Hạo nhanh lên rời đi được không? Đừng để cho ông ấy nhìn thấy anh.” Phương Tử Huyên đi tới trước mặt Đông Phương Hạo, cản trở anh đi về phía trước đồng thới cản anh đi về phía sau.
Thấy cô còn đang lo lắng cho mình, trong lòng Đông Phương Hạo đắng chát một mảnh.
“Đông Phương Hạo, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy cậu!” Trên mặt ba Chu vừa vui mừng vừa bi thương, trên người bẩn hề hề đi về phía Đông Phương Hạo, xung quanh không ít những nhân viên run như cầy sấy nhìn tât cả mọi chuyện diễn ra, có người càng không ngừng gọi điện báo cảnh sát, hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
“A! Ông ta thật đáng sợ!” Tô San nhìn khí thế xông lên của ba Chu thét chói tai, một cái chớp mắt đã chạy xa đến cửa thang máy đầu bên kia.
“Đông Phương Hạo, coi như tôi van cậu, trả lại khế đất cho con trai tôi, chuyện khác tôi đều đồng ý với cậu... Cậu muốn mạng tôi tôi cũng cho cậu, van cậu, đó là duy vật duy nhất của nhà tôi!” Ba Chu đỏ mặt vì rượu điên khùng chạy tới trước mặt Đông Phương Hạo.
Ông biết sai lầm rồi, từ lúc trẻ cùng vợ cố gắng kinh doanh đã sụp đổ chỉ trong một khắc, từ giây phút con trai xông lên đạo quán tranh đấu bị thương, từ giây phút con gái gào khóc khi nhà bị người ta tàn phá, ông đã biết sai rồi.
Ông ngây ngô dại dột như xác không hồn sống lâu như vậy, toàn do hai đứa con hết lòng chăm sóc không xa rời, thế nhưng ông lại hồ đồ như vậy, hủy diệt tất cả... Hôm nay ông dù có mất mạng già này cũng muốn lấy khế đất về, coi như đây là lời sám hối cuối cùng dành cho con trai và con gái ông.
Nhưng Phương Tử Huyên lại chắn trước mặt ông, bất chấp tất cả để bảo vệ cho tổng giám đốc Tập đoàn Đông Phương, cô gái này là người ông cảm kích nhất, nếu như con trai có phúc khí, đã sớm cưới cô làm vợ rồi, đáng tiếc nhà bọn họ không có vận khí tốt như vậy, ông không trách con trai, chỉ tự trách mình không có tiền đồ, một mực oán trách trời đất, để cho con trai con gái ông lo lắng lâu như vậy.
“Ba Chu có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện, không cần phải tổn thương mọi người được hay không?” Phương Tử Huyên ngăn cản trước mặt Đông Phương Hạo, ngăn cản cha Chu Húc xúc phạm đến Đông Phương Hạo.
“Cháu tránh ra, chú hiểu rõ cháu giúp gia đình chú nhiều chuyện, chú không muốn thương tổn đến cháu.” Dời tầm mắt chuyển qua khuôn mặt Đông Phương Hạo: “Thế nhưng lần này tôi nhất định phải lấy được khế đất, tiền tôi đã xài hết, chẳng qua tôi sẽ trả, tôi lấy mạng mình trả cho cậu, cậu trả khế đất lại cho con trai tôi!” Nước mắt ba Chu rơi xuống, càng không ngừng cầu khẩn.