Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.

Chương 28 : Đoạn Kết 2


“Chúng ta đã làm bao nhiêu lần, mệt chết đi được.” Phương Tử Huyên cố nhịn cười nhìn trần nhà, tiếp tục nghe anh đại phát bực tức.

“Nhanh bò lên người anh tiếp tục đi!” Đông Phương Hạo ra lệnh cho cô.

“Anh cũng không phải không biết, em luôn luôn thích mềm không thích cứng.” Cô nghiêng người nằm trước ngực anh, nháy mắt tinh nghịch: “Nếu muốn, làm nũng cầu xin em đi, em sẽ suy nghĩ một chút.”

“Ngoan, chúng ta lại một lần nữa là được rồi.” Đông Phương Hạo ném ánh mắt cầu khẩn.

“Không có thành ý, em thà đi ngủ còn tốt hơn.” Phương Tử Huyên lại ngã nằm trên giường, thoải mái híp mắt lại.

“Muốn ngủ, không dễ dàng như vậy.” Đông Phương Hạo cầm tay cô đặt cố định trên đầu, bắt đầu gặm cắn vai cô.

Hồi cuối.

Một năm sau, tại biệt thự nằm ở ngoại ô, trong phòng ngủ ấm áp yên tĩnh, gió từ cửa sổ thổi vào, lay động hoa hồng bên rèm cửa, đưa tới hương hoa nhàn nhạt.

Phương Tử Huyên ngồi trên ghế salon trong phòng ngủ, vẻ mặt tràn ngập tình thương của người mẹ nhìn đứa trẻ trắng trắng mập mập đang ôm trong lòng, cậu bé nghiêm túc uống sữa, thỉnh thoảng phát ra tiếng thỏa mãn.

Đông Phương Hạo nửa ngồi trước mặt vợ, khó nhịn lửa dục trong cơ thể, chờ con trai anh ngoan ngoãn nhanh một chút trả lại vợ cho anh, nhưng dáng vẻ đứa nhỏ rõ ràng là đối nghịch với anh, mắt to lông mi dày nghiêng nghiêng nhìn anh, một cái tay còn nhẹ nhàng che một bên ngực, không cho người khác chạm vào.

Nhìn hàng mi nét mày dài rũ xuống của vợ khóe mắt tràn đầy tình thương của người mẹ, thật sự anh rất muốn vuốt ve, nhưng con trai của họ. . . Tầm mắt Đông Phương Hạo nhìn đến đứa trẻ kết là tinh tình yêu của bọn họ, khuôn mặt nho nhỏ đẹp như tranh vẽ, một đôi mắt to ngập nước có thần, được di truyền những cái tốt nhất từ cha mẹ, tất nhiên tương lai cũng sẽ là cực phẩm tiểu mỹ nam khiến người ta nhức đầu, hi vọng mối tình đầu của anh tốt nhất không phải là nảy sinh ở nhà trẻ.

Ánh mắt Đông Phương Hạo cưng chiều nhìn con trai, thiếu chút nữa quên mất mình đang chờ thằng bé nhanh nhanh trả bà xã lại cho mình.

Tầm mắt bị kiềm hãm, anh liếc thấy bộ ngực trắng như tuyết của bà xã càng ngày càng đầy đặn, bởi vì cô kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ nên nơi đó đầy đặn hơn rất nhiều.

Chờ con trai của bọn họ bú xong đã là nửa tiếng sau, Phương Tử Huyên đưa cục cưng cho bảo mẫu chăm sóc, sau đó mỉm cười nhìn ông xã đang ngủ trên sôpha như một đứa trẻ.

Cô là mối tình đầu của anh, nhớ lúc trước ngây ngô mến nhau từ lúc thiếu niên đến giờ đã kết hôn một năm, suốt tám năm qua, cô không thể không tin tưởng vào nhân duyên sớm đã sắp đặt, nhưng việc tốt phải trải qua nhiều gian nan, rất nhiều việc cần khảo nghiệm.

Bây giờ con của bọn họ cũng đã hơn một tháng, nhưng ông xã của cô vẫn có lúc như một đứa trẻ cứ hay ghen tuông với con trai, nghĩ tới đây cô không nhịn được buồn cười.

Ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai ấy, nụ cười hạnh phúc nở trên môi cô, bất tri bất giác có chút buồn ngủ, cô nghiêng người dựa vào bả vai anh từ từ nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, cảm giác trước ngực lành lạnh, Phương Tử Huyên chợt mở to hai mắt, chỉ là nụ cười hạnh phúc rất nhanh hiện trên mặt cô.

“Hạo. . . Nhẹ một chút.” Phương Tử Huyên bị động tác thô lỗ của anh làm đau, bàn tay cô khẽ vuốt ve khuôn mặt anh.

Phát hiện cô đã tỉnh, anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên: “Em tỉnh rồi à?”

“Vâng.” Phương Tử Huyên mỉm cười gật đầu một cái.

“Vừa rồi anh không đành lòng đánh thức em, nhưng bây giờ thật không đợi được nữa, anh nghĩ muốn em.” Đông Phương Hạo vừa nói vừa cởi áo mình xuống, lộ ra cơ ngực khỏe mạnh.

“Nhưng cục cưng có thể thức dậy bất cứ lúc nào.” Phương Tử Huyên có một chút do dự, cục cưng luôn rất thân thiết với cô, tỉnh dậy nhất định phải là cô ôm mới có thể không khóc không quấy.

“Tỉnh lại rồi nói được không?” Đông Phương Hạo không đợi cô gật đầu, ôm ngang cô đặt trên giường lớn.

“A, chờ một chút, sử dụng một biện pháp an toàn đi.” Phương Tử Huyên không muốn nhanh như vậy lại phải trải qua đau đớn như khi sinh tiểu cục cưng một lần nữa.

“Không cần!” Đông Phương Hạo vội vã hôn cô, anh đã nhịn một năm rồi, giờ phút này anh chính là muốn lấy được thỏa mãn từ vợ mình.

“Hạo, nhẹ chút, đau em!”

“Xin lỗi, anh sẽ nhẹ một chút.”

Biết anh đã nhẫn nhịn quá lâu, Phương Tử Huyên nhịn đau ôm chặt anh, để cả người hoàn toàn giao cho anh.

Âm thanh trên giường vang lên theo quy luật, mập mờ nổi lên bốn phía, tiếng thở dốc đan vào nhau thành một mảnh, thân thể hai người giao hòa chặt chẽ, đôi tay đan vào nhau, mặc cho hạnh phúc tùy ý tuôn chảy.


--Toàn thư hoàn--