Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.
Chương 27 : Đoạn Kết 1
Phương Tử Huyên tìm cách hất tay anh ra, xoay người ôm mặt muốn đi, Đông Phương Hạo vươn tay kéo cô lại, ôm thật chặt trong ngực, nụ hôn của anh phủ lên môi cô, đẩy cô dựa vào tường.
Đôi mắt cô đẫm lệ lờ mờ nhìn thấy lông mày của anh, mắt của anh, nhưng không cách nào nhìn thấu linh hồn của anh, trái tim của anh.
Lẽ nào anh đều chu đáo với những cô gái vây quanh anh như vậy sao? Cô dùng sức cắn khẽ, Đông Phương Hạo buông môi cô ra, lau nhẹ đi tơ máu trên môi: “Rất đau đấy!” Đông Phương Hạo cau mày.
“Nếu anh đã có người khác, tại sao còn muốn dây dưa với tôi?” Phương Tử Huyên cố gắng không để cho mình khóc.
“Anh chỉ lừa em thôi.” Đông Phương Hạo nắm chặt hai tay cô: “Bởi vì anh sợ chúng ta có thể lại chiến tranh lạnh, cho nên mới bất đắc dĩ ra hạ sách này, bảo Tô San phối hợp với anh lừa em.”
“Vậy hôm nay sao anh lại nói thật với tôi? Anh cho rằng tôi sẽ tha thứ cho anh sao?” Phương Tử Huyên dùng sức đẩy anh ra.
“Nếu anh không làm vậy, anh sợ cả đời này em cũng không thèm để ý đến anh nữa.” Đông Phương Hạo dùng sức ôm sát cô, chỉ sợ vừa buông tay cô sẽ biến mất.
“Nhưng anh lừa em, anh thông đồng với cô gái khác lừa em, làm cho em. . . Làm cho em rất đau lòng, hu. . .” Phương Tử Huyên khóc òa lên, như một đứa trẻ bị thương.
“Xin lỗi, xin lỗi, thật xin lỗi. . . Anh thật sự không cố ý tổn thương em.” Đông Phương Hạo kéo cô vào ngực, trong lòng cũng rất đau.
“Còn nữa anh không nhận điện thoại của em lại để Tô San nhận, anh có biết em buồn nhiều lắm không?” Phương Tử Huyên nức nở trong lòng anh, bộc phát tất cả uất ức ra.
“Ngốc nghếch, thật xin lỗi, là tại anh, anh không nên dùng phương thức như vậy, biết rõ em rất nhạy cảm, giữa bọn anh hoàn toàn không có chuyện gì, buổi sáng hôm đó lúc em tới có phải thấy anh từ thang máy ra không? Bởi vì đêm đó anh làm thêm giờ suốt đêm, Tô San mang bản khảo sát lên tìm anh, thấy em gọi tới không ngừng, anh chỉ nghĩ muốn dùng cô ấy để né tránh em, bởi vì anh cho rằng người em yêu là Chu Húc, cho nên muốn dùng sức đẩy em đi, chết tiệt! Anh đúng là một tên đại ngốc! Tử Huyên, em phải biết, anh chỉ yêu em!”
Nhìn thấy người mình yêu đau lòng như vậy, lời của Đông Phương Hạo có chút lộn xộn.
Phương Tử Huyên ngước mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Đông Phương Hạo, hết thảy mông lung đều trở nên sáng tỏ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô vừa giận vừa vội: “Thật ra thì em cũng có lỗi, em không nên chạy khỏi hôn lễ, khiến anh thất vọng như vậy, khổ sở như vậy, cũng tại em bốc đồng.”
“Nếu như nói ai sai, anh lại càng sai, anh không nên không nghe em giải thích, để em phải chịu đựng một mình nhiều như vậy, anh không nên đi gần cô gái khác như thế, cố ý chọc giận em, làm cho em hiểu lầm, anh không nên dùng phương thức như vậy khiến em đau lòng.”
“Hạo, đừng nói nữa, em yêu anh!” Phương Tử Huyên vươn cánh tay ôm cổ Đông Phương Hạo.
“Tử Huyên, anh cũng yêu em, cực kỳ yêu em, anh không thể không có em.” Đông Phương Hạo ôm hông cô, tình nồng ý đậm nhìn cô gái trong lòng.
Hạnh phúc lẳng lặng lan tràn.
Kiễng chân lên, Phương Tử Huyên chủ động hôn lên môi anh, cô quyết định, sẽ dùng tình yêu ngập tràn của cô trói chặt anh, về sau không bao giờ để anh rời xa mình nữa.
Nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của cô, Đông Phương Hạo và cô triền miên một hồi, cuối cùng ôm cô đến phòng khách lầu trên của khách sạn, hai người không thể đợi được mà cởi bỏ quần áo cho đối phương, cho đến khi trên người chỉ còn lại nội y.
Phương Tử Huyên nhiệt tình leo lên trên người, ngồi trên bụng anh, cúi đầu điên cuồng hôn, phát tiết tất cả tình cảm dồn nén mấy ngày liên tiếp trên người anh, cô biết nếu ngày đó hôn lễ của bọn họ có thể thuận lợi hoàn thành, cũng không biết bọn họ đã làm bao nhiêu lần, tất nhiên là càng không phải đợi đến lúc này.
. . .
“Tối hôm nay anh thật mãnh liệt nha.” Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi Đông Phương Hạo, Phương Tử Huyên nhẹ giọng đánh giá anh.
“Có muốn nữa không?” Bàn tay Đông Phương Hạo phủ trên xương quai xanh cô, nhẹ nhàng vuốt ve nơi tinh xảo ấy.
“Muốn, nhưng mà lần này đến lượt em cưỡi trên người anh.” Phương Tử Huyên nghiêng người trèo lên anh, hai luồng mềm mại trước ngực buông xuống trước mặt anh nhẹ nhàng đung đưa.
Ôm cô nhìn xem cô muốn giở trò gì, Đông Phương Hạo cũng không có bất kỳ hành động nào, mặc cho cô càn quấy.
Nụ hôn của cô nhẹ nhàng mềm mại, rơi trên bụng anh, anh sắp không nhịn được nữa, bỗng dưng cô lại buông anh ra nằm xuống vị trí của mình: “Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”
“Phương Tử Huyên, có phải em muốn ăn đòn không?” Đốt cháy dục hỏa trong anh xong rồi cô lại nằm xuống như không có chuyện gì.