Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.
Chương 21 : Anh ở quán bar
Dù sao hiện tại chuyện trong hôn lễ Đông Phương Hạo bị cô dâu mới vứt bỏ đang truyền xôn xao, bọn họ cũng không thể trở lại từ đầu, nếu như có thể để Đông Phương Hạo say mất lý trí, như vậy kế hoạch hạnh phúc của cô sẽ thực hiện, cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để Phương Tử Huyên trước mắt này phá hỏng chuyện tốt của cô.
“Tôi muốn gặp anh ấy, để cho tôi nói chuyện rõ ràng với anh ấy.” Phương Tử Huyên dùng sức muốn đẩy Tô San ra.
“Tránh ra!” Tô San đẩy cô một cái: “Anh ấy đã say, không thể gặp cô, cô là vị hôn thê của anh ấy, nhưng cô lại cho anh ấy thấy mình cùng một người đàn ông khác đang ôm ấp, thể diện của anh ấy để đâu? Nói cho cô biết, mặc kệ cô giải thích như thế nào, anh ấy đều sẽ không tha thứ cho cô, khuyên cô tốt nhất tự biết mình, đừng nên dây dưa với anh ấy nữa.”
Bỏi vì Đông Phương Hạo say nên đã nói Phương Tử Huyên cùng một đàn ông ôm ấp, cho nên anh vừa lúc say rượu có thể mượn đề tại nói chuyên.
“Không phải vậy đâu, tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy...” Phương Tử Huyên rất khổ sở, bởi vì sự thật không phải như Đông Phương Hạo thấy.
“Nhưng anh Hạo chính là thấy như thế, cho nên đừng làm cho tôi không khách khí với cô, cút!!” Mặt Tô San biến sắc, đẩy Phương Tử Huyên một cái.
Thái độ của Tô San làm cho Phương Tử Huyên không có cách nào nhẫn nại, cô thuận tay nắm lấy tay cô ta nặng nề đẩy ra, Phương Tử Huyên đi vào căn phòng nhanh chóng đóng cửa phòng.
Ánh đèn dìu dìu, Đông Phương Hạo say bất tỉnh nhân sự đang nằm trên giường, mà mặc trên người có thể coi là y phục chỉnh tề, để cho Phương tử Huyên biết anh cùng Tô San không xảy ra bất cứ quan hệ gì, cô ngồi trên mép giường, bàn tay nhẹ vuốt khuôn mặt đã ửng đỏ bởi vì uống rượu của Đông Phương Hạo.
“Thật xin lỗi, rõ ràng anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, nhưng em lại hiểu lầm anh, thật ra thì em so với bất luận người nào đều mong đợi hoàn thành hôn lễ, so với bất luận kẻ nào đều muốn đi cùng với anh, nếu không em sẽ không chịu uất ức chờ nhiều năm như vậy, không để cho bất luận người nào đi vào lòng em.
Em thật sự không cố ý làm hư hôn lễ này, nhưng em không đành lòng, không thể trơ mắt nhìn bọn Chu Húc gặp chuyện mà không trông nom gì. Lời chúc phúc của bọn họ đối với em rất quan trọng, em không thể ở trong thời điểm bọn họ khó khăn mà hạnh phúc hoàn thành hôn lễ của chúng ta, anh có biết không? Anh có tha thứ cho em không?”
Nước mắt Phương Tử Huyên rơi xuống mu bàn tay của anh, nhưng anh say bất tỉnh nhân sự nên một chút cũng không phát hiện.
Sắc trời dần sáng, Đông Phương Hạo say rượu ho nhẹ một tiếng sau đó mở mắt ra, đầu đau muốn nứt ra, Phương Tử Huyên nằm trong ngực anh ngủ say.
Nhìn khuôn mặt dịu dàng hài lòng ngủ của cô còn có cô hơi chau mày, anh muốn vươn tay lay cô tỉnh, nhưng chợt nhớ tới tất cả chuyện xảy ra của một ngày trước, tay của anh dừng lại ở giữa không trung, không có vỗ trên vai cô.
Nếu như người được ôm cô ở trong lòng là Chu Húc, như vậy mình có tính là người dư thừa hay không? Đại khái là vậy, ở trong lòng của cô mình chắc không quan trọng bằng Chu Húc đâu, đi qua đủ chuyện để cho anh biết mình không phải là người vô cùng ích kỷ, tối thiểu hôn lễ của hai người không hoàn thành, cô vẫn có thể chọn người trong lòng quan trọng nhất.
Cô ở chỗ này vì lo lắng cho mình sao? Đứa ngốc... Đông Phương Hạo nghĩ muốn xoa tóc cô, nhưng lại rụt tay về.
Nếu như ở trong lòng cô Chu Húc quan trọng hơn một chút, như vậy để cô bên cạnh Chu Húc đi, hi vọng bây giờ mình rút lui sẽ không quá trễ, anh cũng biết mình cố gắng nhiều bao nhiêu cũng không bằng bảy năm thân mật của Chu Húc và cô, giúp đỡ yêu thương lẫn nhau, chỉ có tự trách ban đầu mình không biết quý trọng cô thật tốt...
Một tiếng ưm vang lên, Phương Tử Huyên lờ đờ mở đôi mắt ra, thấy Đông Phương Hạo đang trầm ngâm chuyện chú nhìn cô.
“Anh đã tỉnh? Em...” Nhìn đến anh, Phương Tử Huyên cảm thấy rất khổ sở, một giọt nước mắt rơi xuống.
Cách làm của cô xác thực quá tùy hứng, hoàn toàn không suy tính hậu quả, nhưng cô rất muốn lấy được tha thứ của anh.
“Không có vấn đề gì.” Anh hiểu, cô muốn nói gì, đưa tay lau nước mắt của cô.
“Em và Chu Húc…”
Đông Phương Hạo khẽ che miệng của cô, ngăn cô không cần nói, anh rút lui là được rồi, nếu như giờ phút này cô phát hiện mình yêu Chu Húc nhiều hơn, như vậy anh sẽ thành toàn, nhưng đừng nên giải thích với anh bất cứ điều gì, anh sẽ khổ sở.
“Em trở về trước đi, tôi cũng phải về công ty.” Đông Phương Hạo đứng dậy, bỏ cô lại.
Liên tiếp bảy ngày, mỗi khi Phương Tử Huyên gọi điện cho Đông Phương Hạo, anh đều không nhận.
Cô không dám đến công ty tìm anh, bởi vì người bên ngoài nói chuyện rất khó nghe, nói cô cùng tình cũ bỏ trốn, nói cô mắt mù không hiểu chỗ tốt của Đông Phương Hạo, còn khó nghe hơn là, nói cô chỉ vì lợi dụng Đông Phương Hạo để đạt được mục đích, là người phụ nữ lòng dạ rắn rết. Ở trường học có rất nhiều người biết cách làm người của cô, chỉ nói cô trốn chạy trong hôn lễ, mất hết mặt mũi của chú rể mà không nói gì thêm.
Chỉ có cô là không cho là như vậy, không phải chỉ người bên ngoài nói, cô chỉ không thể trơ mắt nhìn bạn bè khó khăn mà không quan tâm.