Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.

Chương 20 : Cho đến khi

 “Nhanh đổi áo cưới rồi tìm anh ấy giải thích một chút, đừng vì chuyện nhà của chúng mình mà phiền não.” Chu Diễm đỡ cô dậy.

“Nhưng mình sợ anh ấy giận mình.” Lần đầu tiên Phương Tử Huyên có dáng vẻ tay chân luống cuống.

“Tử Huyên, anh ta sẽ không, nhanh đi tìm anh ta đi.” Chu Diễm khích lệ nói.

Phương Tử Huyên về đến nhà, người nhà rất giận dữ với hành động của cô, bởi vì cô vứt đi không chỉ là mặt mũi của Đông Phương Hạo, còn có mặt mũi của hai người già bọn họ, vừa nghĩ đến Đông Phương Hạo cười không khép miệng đón khách, và cả khuôn mặt bi thương đưa tiễn khách về, bọn họ biết trong lòng người con rể này có bao nhiêu khổ sở.

Có thể an ủi Đông Phương Hạo chỉ có con gái cả ngày không gọi được điện thoại này, người thiệt thòi là con rể và bên nhà thông gia, vậy mà họ còn chiếu cố cảm nhận của bọn họ, không có nửa câu oán giận, xử lý hết chuyện tình trước tiên đi tìm con gái không biết phân biệt nặng nhẹ này.

Nhưng thấy con gái khóc thành bộ dạng thảm hại, bọn họ không đành lòng trách cứ cô, chắc hẳn cô đã gặp chuyện gì mới có không để ý mà vứt bỏ hôn lễ, mà nhà thông gia cũng rất thông cảm cho con gái, nói tin tưởng con gái bọn họ nhất định có chuyện gì rất quan trọng mới không kịp hoàn thành hôn lễ.

Suốt một ngày con gái bận rộn như vậy, bọn họ thật không hi vọng cô bỏ qua chuyện lớn cả đời, dù sao có được con rể như Đông Phương Hạo cũng không biết tu bao nhiêu năm mới có phúc khí như vậy.

Sau khi Phương Tử Huyên nói xin lỗi ba mẹ, đổi quần áo lại vội vội vàng vàng thẳng bước đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi cô không ngừng gọi điện cho anh, cô không hy vọng xa vời anh có thể tha thứ cho cô, nhưng cô khẩn cầu anh cho cô một cơ hội nói xin lỗi.

Trước mắt chợt sáng lên, điện thoại di động đã kết nối được, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ, lòng của cô đập chậm nửa nhịp.

“Xin chào, tôi là Tô San.”

“A Hạo có ở đó không? Làm phiền cô kêu anh ấy nghe điện thoại được không?” Phương Tử Huyên đón một chiếc taxi.

“Anh ấy à, anh ấy đang giận cô, cô tốt nhất không nên đến đây, có thể cô sẽ thấy một tình huống cô không thích xem đó.” Ở đầu bên đó Tô San rõ ràng rất hả hê.

Một hồi, Phương Tử Huyên chạy tới tầng cao nhất của khách sạn theo lời Tô San ở trong điện thoại, dùng sức vỗ cánh cửa, cửa được mở ra, tuy nhiên đó không phải là Đông Phương Hạo.

“A Hạo đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.” Phương Tử Huyên nhìn Tô San trùm khăn tắm trước mắt, cô đã không để ý nhiều đến như vậy, đẩy Tô San ra muốn đi vào trông.

“Anh ấy nói anh ấy mệt muốn chết, đã ngủ.” Tô San cũng muốn đóng cửa lại, ngẩng đầu ưởn ngực cản Phương Tử Huyên ở ngoài cửa

“Cho tôi vào, tôi muốn gặp anh ấy!” Phương Tử Huyên muốn đẩy Tô San ra.

“Cô cho rằng anh Hạo còn có thể yêu cô sao?” Tô San đứng trước mặt Phương Tử Huyên vênh váo tự đắc, đôi tay ôm ngực, gương mặt hài lòng: “Cô hại anh ấy một mình gánh chịu tất cả, vứt sạch mặt mũi của anh ấy, hiện tại cô tìm anh ấy có ý nghĩa gì chứ?”

“Tôi muốn gặp anh ấy giải thích rõ ràng.”

“Buồn cười, anh ấy không muốn gặp cô.”

“Tôi muốn gặp anh ấy nói chuyện rõ ràng, cô đừng ngăn cản tôi.”

“Tôi không cho phép cô gặp anh ấy, không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi anh ấy!” Tô San ngăn ở cửa.

Bảy năm qua, Tô San cũng có thể ở cùng một chỗ với Đông Phương Hạo, Đông Phương Hạo rất vô tình với các nữ sinh khác, với cô lại nhường nhịn, chính như vậy làm cho cô cảm thấy mình có địa vị có một không hai trong lòng anh, nhưng không ngờ khi anh về nước, kết cục cô nhìn thấy không như mình mong muốn, Đông Phương Hạo lần nữa lạnh nhạt với cô, không tiếc tất cả muốn cùng với mối tình đầu của anh là Phương Tử Huyên quay về bên nhau đi tới hôn nhân tốt đẹp.

Tô San không cam lòng, trong lúc vô tình nghe cha nói Đông Phương Hạo vẫn giữ lại mảnh đất có đạo quán của Chu Húc kia, còn mặc cho chủ nhân trước sử dụng, chuyện này làm cho mấy cổ đông trong tập đoàn đều rất bất mãn, cô trước tiên nghĩ đến đêm hôm đó Đông Phương Hạo vứt bỏ cả tiệc rượu chỉ vì đến đạo quán Chu Húc gặp Phương Tử Huyên.

Nghĩ đến giao tình của Phương Tử Huyên với anh em Chu Húc, nhất định Phương Tử Huyên khiến Đông Phương Hạo giúp một tay giữ lại đạo quán, cho nên cô hao tổn tâm cơ liên lạc với Nhã Như cùng cô ta bàn bạc chuyện này.

Vốn là Đông Phương Hạo vạch trần lời nói dối của Tằng Nhã Như, cô ta đã không có mặt mũi gặp Đông Phương Hạo, nhưng cô ta lại hận Phương Tử Huyên, bởi vì Phương Tử Huyên thế nhưng lại có thể chiếm lấy lòng của Đông Phương Hạo, để cho cô ta ngay cả vị trí nho nhỏ cũng không có, biết chuyện này hai người nảy ra một kế, thông đồng một mạch để cho cha Tằng Nhã Như thân là người giữ chức cao trong tập đoàn Đông Phương dẫn người đến hủy đạo quán trong ngày hôn lễ của Đông Phương Hạo và Phương Tử Huyên, cô biết Phương Tử Huyên nhất định sẽ không đứng nhìn mà không làm gì cả, kết quả cô dâu bỏ chạy quả nhiên đạt được mong muốn của các cô.

Đông Phương Hạo rất đau lòng, uống rượu say mèm, Tô San thật vất vả mới tìm được anh, một tất cùng không rời ở cùng anh, anh uống say rồi, mặc dù không gọi tên tuổi của Phương Tử Huyên, nhưng lại nhầm cô thành Phương Tử Huyên, để cho cô dẫn anh tới nơi này, thật vất vả tranh thủ cơ hội cùng Đông Phương Hạo ở cùng một chỗ, cô làm sao có thể tặng cho người khác.