Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.
Chương 24 : Cô đã mất đi anh
“Bởi vì cô ấy sẽ không vì hạnh phúc của chính mình mà dùng thủ đoạn phá hư hạnh phúc của người khác, bởi vì cô ấy là người quan tâm đến hạnh phúc của người khác, cô ấy mới an tâm đi về phía hạnh phúc của mình.”
“Anh Hạo, đừng đi... Em yêu anh, em rất yêu anh, em biết sai rồi, van cầu anh đừng rời xa em...” Tô San cầu khẩn, cô biết cô đã hết hy vọng, hơi thở mong manh.
Đông Phương Hạo quay người đi, để lại Tô San đứng bất động tại chỗ.
Ở bên trong phòng vũ đạo rộng rãi sáng ngời, Phương Tử Huyên mặc trang phục vũ đạo màu trắng đứng ở trung tâm nhảy mẫu cho học sinh.
Kể từ sau khi chấm dứt tình yêu với Đông Phương Hạo, mỗi ngày ngoại trừ nhận sự chê cười của những người đồng nghiệp hay ghen tỵ với cô, còn thỉnh thoảng khích lệ một nhà Chu Húc, thời gian còn lại cô đều nghiêm túc dạy học.
Cô biết cuộc sống chính là như vậy, đạt được một chút phải mất đi một chút, có thể nhớ lại đoạn thời gian tốt đẹp cùng với Đông Phương Hạo, cô đã hài lòng rồi.
Cô không tiếp tục chủ động liên lạc với Đông Phương Hạo nữa, bởi vì cô sợ nghe được anh ở cùng một chỗ với Tô San, cô không muốn thời điểm điện thoại được kết nối không phải là thanh âm của anh, mà là thanh âm của người phụ nữ khác, mặc dù lần đó Chu Húc ra tay đánh anh cô rất đau lòng, dù sao việc cũng đã qua, cô không muốn lưu luyến nữa, bởi vì mỗi lần đến gần anh, đều cảm thấy đau lòng.
Cô cố gắng nghĩ về những chuyện vui vẻ, ví dụ như sau việc lần đó ba Chu đã chừa bạc kiêng rượu, cố gắng kiếm tiền cùng Chu Húc mở lại đạo quán một lần nữa, chuẩn bị trở lại như ngày xưa, nhưng cô phát hiện ngoài những chuyện đó, cái khác cô không cảm thấy vui vẻ.
Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, bộ dạng Đông Phương Hạo thân mật ôm Tô San sẽ hiện lên trước mặt cô, cho nên cô để cho mình rất bận rộn, làm như vậy để nỗi nhớ nhung không chiếm cứ nội tâm.
Cô chuyên chú nhảy nhẹ nhàng tung bay, không chú ý ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đang đứng ngoài cửa sổ, Đông Phương Hạo đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn cô.
Phương Tử Huyên dừng lại việc nhảy, làm bộ xoa xoa cặp mắt của mình, muốn biết có phải là thực hay không.
“Cô giáo, bạn trai đẹp trai của cô tới rồi!” Mấy nữ sinh bắt đầu hi hi ha ha.
“Nếu như muốn ở ngày thành lập trường nhận được phần thưởng, thì các em nghiêm túc luyện tập cho cô, không cần phải nhiều chuyện.” Phương Tử Huyên lui sang một bên, đưa lưng về phía anh tiếp tục dạy học.
Trong lòng của cô rất thấp thỏm, không biết anh làm sao xuất hiện, càng không biết tại sao anh lại đến đây.
Cánh mũi ngửi được mùi thơm thanh nhã, cô quay mặt sang phát hiện chẳng biết lúc nào Đông Phương Hạo đã đi vào phòng vũ đạo, cầm một bó hoa bách hợp nâng lên trước mắt cô.
Thấy anh trai đẹp công khai tán tỉnh cô giáo của mình, trong lớp một mảnh than thở.
Phương Tử Huyên nhăn lại lông mày thanh tú: “Anh làm như vậy sẽ nhiễu loạn kỉ luật lớp học, mời đi ra ngoài.”
“Nếu như em không nhận hoa, anh sẽ ở lỳ chỗ này.” Đông Phương Hạo nghiêng người tựa vào tường, không để ý đến lời nói của Phương Tử Huyên.
“Cô giáo Phương, nhận đi!” Gần như tất cả học sinh đều đứng về phía Đông Phương Hạo.
Phương Tử Huyên kéo lấy tay Đông Phương Hạo kéo anh ra bên ngoài phòng học: “Mời anh mang hoa đi, không nên quấy rầy thời gian tôi lên lớp được không?”
“Chỉ cần em nhận hoa, anh lập tức đi.”
“Không phải đã nói rồi sao? Tôi không muốn nhận hoa của anh.” Nghĩ đến chuyện anh cho phép Tô San nhận điện thoại của cô, cô còn giận; nghĩ đến lúc ở trước mặt cô anh ôm ôm ấp ấp với Tô San, cô thấy thật khổ sở, vốn cô muốn trịnh trọng nói lời xin lỗi với anh, nhưng bây giờ đã không cần thiết rồi.
“Cô giáo Phương, có cần tôi giúp một tay hay không?”Bên cạnh một giọng nam truyền tới, khiến hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại.
“Thầy giáo Cao, không cần, cảm ơn anh.” Phương Tử Huyên mỉm cười vội xua tay, cô không muốn làm cho Cao Hữu Uy đắc tội với Đông Phương Hạo, dù sao cha của Đông Phương Hạo cũng là chủ tịch của trường học.
Nhưng Cao Hữu Uy vừa mới về trường dạy học, không biết thân phận của Đông Phương Hạo, càng không biết quan hệ của Phương Tử Huyên cùng Đông Phương Hạo, anh ta đối với Phương Tử Huyên vừa thấy đã yêu, thấy người đàn ông ở trước mắt dây dưa không ngớt với Phương Tử Huyên, mà xét thấy bộ dáng chán ghét của Phương Tử Huyên, cho nên anh ta kiên trì muốn giúp đỡ.
Mà thấy Phương Tử Huyên bảo vệ đối phương, Đông Phương Hạo cực kỳ khó chịu, một tay anh kéo Phương Tử Huyên vào trong ngực, một tay dùng sức đẩy thầy giáo Cao trước mặt này một cái: “Lỗ tai anh không nghe được sao? Cô ấy bảo anh mau tránh ra đừng làm cản trở chúng tôi!”
“Cái người này sao lại như vậy? Rõ ràng cô giáo Phương không muốn anh quấy rầy cô ấy, bây giờ là thời gian lên lớp, anh là người nào? Dám đến quấy rối?” Cao Hữu Uy tiến lên một bước dùng sức đẩy Đông Phương Hạo một cái.
“Như vậy ngay cả chuyện nhà của tôi anh cũng muốn trông nom sao? Anh quản được sao? Anh tính làm gì tôi? Quả thật là xen vào chuyện của người khác!” Đông Phương Hạo ôm lấy Phương Tử Huyên, cùng Cao Hữu Uy cãi nhau rùm beng.
“Cái gì mà chuyện nhà không phải là chuyện nhà? Nơi này là trường học, anh cho rằng đây là nhà anh?” Cao Hữu Uy không phục kêu lên.
“Vậy thì tốt, tôi nói cho anh biết, tôi chính là trông nom vị hôn thê của mình, trường học này cũng do nhà tôi xây, không được sao?” Đông Phương Hạo bất mãn đáp trả.
“Theo tôi biết cô giáo Phương vẫn chưa đính hôn.” Cao Hữu Uy không chút khách khí nói.
Hai đấng mày râu tranh cãi càng mãnh liệt, kết quả đánh nhau thành một đoàn.
Ngươi vây xem cũng càng ngày càng nhiều, không ít người đều ở đây kêu lên thế nào Đông Phương Hạo lại đến đây tìm Phương Tử Huyên, chẳng lẽ cô ở trong hôn lễ quăng anh đi, anh cũng không để ý?
“Đủ rồi!” Phương Tử Huyên đứng giữa hai người đẩy hai người tạo ra một khoảng cách: “Mời hai người không cần ở nơi công cộng ồn ào, tôi muốn trở về lớp học, hai người không phải trẻ con, xin tự trọng!”
Phương Tử Huyên vung tóc đuôi ngựa xoay người rời đi, để lại hai đấng mày râu hai mặt nhìn nhau.
Trong phòng làm việc, Đông Phương Hạo ngồi trên ghế xoay, dựa lưng vào thành ghế, một đôi chân thon dài tùy ý khoác lên trên bệ cửa sổ, anh ngẩng đầu nhìn mây trắng trên bầu trời xanh kia mà mất hồn, tài liệu đầy bàn không có tâm tình để xem, ngay cả hội nghị cũng hủy bỏ, còn các toàn bộ buổi tiệc tối đều lui xuống.
Một lòng lưu luyến một người, anh rất muốn biết lúc này Phương Tử Huyên đang làm gì, đang nói những gì, gặp người nào, gặp những ai, nhưng thấy vẻ mặt khó chịu của cô, bởi vì cô bỏ mặc anh, giữ trạng thái chiến tranh lạnh với anh.
Anh rất sợ dáng vẻ lạnh lùng của cô.
Tặng hoa, đưa chocolate, đưa đồ trang sức, đưa quần áo giầy dép, chỉ cần có thể để cho cô đối với anh tốt, anh đều làm, nhưng tất cả mọi thứ bị cô trả lại, cô hoàn toàn không thích thứ gì của anh.
Mi tâm anh nhíu chặt, con ngươi lạnh lùng ngưng tụ lên đồ bằng ngọc được trang trí trên cửa sổ, lòng cũng đã bay xa.
Anh thật không hiểu nổi Phương Tử Huyên sao có thể thờ ơ đối với hành động điên cuồng theo đuổi của anh như vậy, theo lý thuyết anh là người bỏ rơi trong hôn lễ, anh chủ động đi lấy lòng cô, cô hẳn nên dễ dàng tha thứ cho anh mới đúng.
Nên giải thích cũng giải thích, nên nói xin lỗi anh đều đã nhận lỗi rồi, anh còn không ngừng lấy lòng cô, nhưng cô không chút nào cảm kích, khiến Đông Phương Hạo trăm mối vẫn không có cách giải.
Anh không nhận điện thoải của cô bởi vì anh hiểu lầm cô cùng Chu Húc mập mờ mà tức giận, sau lại bởi vì anh cho là cô thích Chu Húc mà tác thành cho cô, lần đầu tiên anh nhịn đau cắt thịt, đưa tiễn người phụ nữ mình yêu đi, thậm chí lợi dụng Tô San lạnh nhạt với cô.
Sau ba bốn lần tìm cô giải thích tất cả, tỏ rõ cõi lòng bởi vì Chu Húc đánh hai quyền anh đã biết sự thật, giữa Chu Húc và Phương Tử Huyên không có gì, nhưng dù anh có cố gắng như thế nào đều không thay đổi được tâm ý của cô, lần này cô tức giận sau hơn việc bảy năm trước anh bỏ lại cô, để cho anh cảm thấy bọn họ đã kết thúc.