Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.

Chương 5 : Sư phụ không bằng

Đông Phương Hạo bưng ly rượu đứng ở lan can lầu hai, nhìn những khuôn mặt xa lạ ở dưới lầu, những khuôn mặt này đều không có quan hệ gì với anh, anh hoàn toàn cũng không biết tầm mắt của những người này, anh mong đợi cũng chỉ để thấy nụ cười làm anh nhớ thương, anh rất muốn thấy một bên mặt vuông của Tử Huyên.

Những người nhà giàu trước mắt này nói chung cũng chỉ kế thừa sự nghiệp của cha trở thành những cái tên trong xã hội thượng lưu mà thôi, năm đó không ít những nữ sinh kia theo đuổi anh bây giờ cũng đã trở thành mẹ, nhưng anh không một chút hứng thú nào đối với những người này, mục đích của anh chỉ có một, đó chính là Phương Tử Huyên.

Thời gian bảy năm đã biến anh từ một thiếu niên trẻ tuổi thành một người đàn ông thành thục, so sánh ngũ quan với đường cong tuấn mỹ năm đó thì giờ phút này sự tuấn mỹ ấy càng thêm rõ ràng, càng thêm kiên cường, lông mày đen rậm lạnh lùng, cặp mắt nghiêm nghị, sống mũi gọt thẳng, đôi môi mỏng, năm tháng với anh giống như một dây xích mài càng ngày càng thêm có khí phách đàn ông, nụ cười như có như không tại khóe miệng của anh lại làm cho anh có một loại tuấn mỹ mê hoặc lòng người.

Ngoại hình tuấn tú, khí chất tao nhã, lúc này anh cũng đã kế thừa sản nghiệp của cha ở trong nước, sắp trở thành Tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương, bởi vì có bề ngoài xuất chúng, gia cảnh giàu có, cho nên không ít những tiểu thư nhà giàu rối rít biểu đạt tình yêu với anh, thậm chí không ít gay vì dáng vẻ bên ngoài của anh mà tỏ tình, từ nước ngoài đến trong nước vẫn trốn không thoát những cái đuôi đáng ghét này, nhưng trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ có một mình Phương Tử Huyên.

Đôi mắt thăm thẳm của anh tìm kiếm trong bữa tiệc, như một con chim ưng tìm kiếm con mồi, Phương Tử Huyên mà anh muốn có trong danh sách khách mời, nhưng cô lại không xuất hiện, ý thức được cô không đến bữa tiệc, trong lòng anh có một cảm giác mất mác phiền muộn.

Năm đó bởi vì ông nội phải mổ gấp, anh bay suốt đêm đến nước Mĩ, đi theo trừ người nhà còn có con gái của y tá trưởng của ông nội tên Tô San, bởi vì cha mẹ rất bận, sau khi hoàn thành cuộc phẫu thuật của ông nội thành công khống chế bệnh tình thì bọn họ vội vã về nước để xử lí việc kinh doanh, mà anh và Tô San đi học chung một trường để dễ dàng chăm sóc lẫn nhau, còn có thể làm bạn bên ông nội, cho đến bảy năm sau khi ông nội rời đi anh mới trở về nước.

Bảy năm qua anh vô số lần liên lạc với Phương Tử Huyên, nhưng cô đều không nhận điện thoại của anh, anh vẫn không hiểu, rõ ràng cô đã đồng ý, có thể là tính khí cô gái nhỏ năm đó không chịu tha thứ cho việc anh chia tay vội vã, anh vẫn dùng lí do này để an ủi mình.

Một lần vô tình anh thật vất vả nhờ quan hệ của cha tìm được con gái cấp dưới của cha, là bạn học cùng lớp trung học của Phương Tử Huyên, khi anh dò thăm thì biết Phương Tử Huyên dã có bạn trai mới, trong cơn tức giận anh không còn gọi điện cho Phương Tử Huyên nữa.

Nhưng sau đó mặc kệ là anh đổi bao nhiêu bạn gái, cuối cùng không có chuyện gì lại chia tay, có lẽ không thể nói không có chuyện gì mà chia tay, chẳng qua đối với người khác anh lại dùng biểu hiện giả dối mà thôi, trong lòng anh rất rõ ràng, mặc kệ họ có bao nhiêu hấp dẫn, có bao nhiêu hơn người, những người phụ nữ đó cũng không thể cho anh loại cảm giác mà Phương Tử Huyên cho được.

Nhưng là mỗi khi nhớ đến Phương Tử Huyên, anh nghĩ có lẽ cô đã sắp kết hôn sinh con rồi, làm vợ làm mẹ người ta, anh không muốn trở về, bởi vì anh không muốn đối mặt với cảm giác hối hận và bỏ lỡ.

Cha mẹ không ngừng thúc giục anh nên trở về nước để sắp xếp anh đi xem mắt, nhưng anh biết trong lòng mình chỉ tiếp nhận một Phương Tử Huyên mà thôi, anh quyết định trở về nước tìm một cơ hội gặp cô một chút, nếu như cô đã trở thành vợ người ta, thì anh sẽ hoàn toàn buông tay.

Chỉ là sau khi trở về nước, anh vô tình nhìn thấy danh sách tham gia bữa tiệc gồm các nhân viên độc thân ở trường học trên bàn của cha, mới biết được Phương Tử Huyên đang dạy học ở đây vẫn còn độc thân, anh nhất thời vui mừng tổ chức bữa tiệc này, còn đích thân phái người đưa thiệp mời cho Phương Tử Huyên, chỉ muốn ở bữa tiệc nhìn một bên khuôn mặt của Phương Tử Huyên, để cho mọi người biết vị trí của cô trong mắt anh vẫn không thay đổi, nhưng cô lại không đến dự.

Che giấu cảm giác mất mác ấy đi, Đông Phương Hạo lửng thửng đi tới cầu thang.

Trong lúc đó Tằng Nhã Như đang ở bữa tiệc, toàn thân là bộ lễ phục dạ hội màu đỏ làm cho toàn thân cô ta trở nên rực rỡ, trở thành đối tượng tốt của những người đàn ông độc thân ở đây.

Lúc Tằng Nhã Như thấy Đông Phương Hạo cặp mắt lập tức sáng lên, bỏ qua những người đàn ông đang vây quanh cô ta, nhấc làn váy đi về phía Đông Phương Hạo.

"A Hạo, rốt cuộc cũng nhìn thấy anh, cả buổi tối em đền đợi anh." Tằng Nhã Như trang điểm rất tinh xảo, rất mị hoặc lòng người, trước ngực cô ta là hai luồn trắng noãn được miêu tả rất sinh động làm cho tất cả đàn ông đều có ý nghĩ kì quái, nhưng Đông Phương Hạo lại không để ý, nhìn chằm chằm hai mắt của cô ta tỏa ra hơi thở lạnh lẽo thật sâu.

Tầm mắt quét qua trên người Tằng Nhã Như, Đông Phương Hạo bỏ ly rượu của mình trên bàn, lại đoạt lấy ly rượu của Tằng Nhã Như cũng để trên bàn, rất có phong độ thân sĩ mà nhìn cô ta: "Có đồng ý cùng tôi nhảy một điệu hay không? Để cho tôi cảm ơn cô thật tốt vì đã giúp tôi mời nhiều đồng học và nhiều bạn học như vậy."

*Đồng học: là người học cùng một lớp khác với bạn học chỉ cùng trường.

"Ừ ừ, em đồng ý." Tằng Nhã Như cố gắng lấy lòng Đông Phương Hạo, chính là hi vọng Đông Phương Hạo có thể đối tốt với cô ta một chút, thân mật một chút, như vậy sẽ chứng minh cô ta cùng người khác không giống nhau, thân phận và địa vị của cô trong mắt Đông Phương Hạo cũng rõ ràng.

Tằng Nhã Như vốn không có ý định muốn mời Phương Tử Huyên, nhưng cô ta không ngờ Đông Phương Hạo lại phái người đưa thư mời đến trên tay Phương Tử Huyên.

Chỉ là những thứ kia coi như xong, theo cô ta biết thì giờ phút này thì Phương Tử Huyên đang ở chỗ của Chu Húc, sẽ không tạo thành uy hiếp với cô ta, hiện tại Đông Phương Hạo lại chủ động muốn nhảy với cô ta, cô ta cầu còn không được, lúc này gật đầu như giã tỏi, làm cho sự hèn mọn của cô ta thể hiện rõ trước mặt Đông Phương Hạo một người đàn ông ngồi trên địa vị cao kia.

Đông Phương Hạo mặc tây trang màu đen gương mặt tuấn mỹ, lời nói hành động cử chỉ đều rất có phong thái bất phàm, dắt cô ta đi về phía sàn nhảy, rất nhanh đón nhận những ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh.

Ban đầu Đông Phương Hạo làm cho người ta khó quên đó chính là anh là một người ưu tú mà trầm ổn là một người đàn ông cực phẩm, hơn nữa còn tổ chức tiệc rượu này chiêu đãi bọn họ, cho nên mặc kệ nam hay nữ đều tăng gấp đôi hảo cảm dành cho anh, rối rít hỏi thăm tình trạng gần đây của anh, biết anh chính là Tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương nổi tiếng không khỏi chắc lưỡi.

Mà có thể khiến cho Đông Phương Hạo mời nhảy cùng, có thể nghĩ đến Tằng Nhã Như trong mắt Đông Phương Hạo có bao nhiêu quan trọng, thân phận cao quý.

Ngay dưới ánh mắt đố kị của mọi người, Tằng Nhã Như cảm giác hạnh phúc sắp bay lên trời, bởi vì dù sao người trước mắt là Đông Phương Hạo, y hệt nhân vật thiên chi kiều tử*, gia cảnh giàu có, bối cảnh bất phàm, bất động sản nhà anh gần như là đã đạt trình độ độc quyền, vả lại còn có sản nghiệp làm cho địa vị của gia đình anh gần như đứng sừng sững không ngã, mà tất cả chỉ có anh, đứa con trai độc nhất thừa kế.

*Thiên chi kiều tử: đại khái là con của ông trời được ông trời ưu ái.

Nằm mơ cô ta cũng không nghĩ Đông Phương Hạo lại có nhiều tiền như vậy, cô ta đã yên lặng tính toán làm cô dâu tương lai của Đông Phương Hạo sẽ có nhiều may mắn như thế nào.

Nhưng coi như anh hai bàn tay trắng, với vẻ bề ngoài mê hoặc của anh cũng đủ cho đám người thích anh muốn sống cùng anh cả đời, người đàn ông này làm cô ta không thể không hao tốn tâm tư, bỏ hết toàn lực ra sức thực hiện đây?

Cô ta biết trong lòng anh có Phương Tử Huyên, nên Tằng Nhã Như không nghĩ đến mình được Đông Phương Hạo đối xử đặc biệt, trong lòng cô ta mừng rỡ không thôi, cũng nhanh muốn bùng nổ rồi.

Mà những người phụ nữ dưới kia tại trong khoảng khắc đó lại nghĩ đến Phương Tử Huyên một người bị anh vứt bỏ, cũng ôm thái độ xem kịch vui, hi vọng thấy Tằng Nhã Như giống như Phương Tử Huyên bị Đông Phương Hạo bỏ rơi.

Dù sao người đàn ông đó giống như một vị thần, trong lòng những người phụ nữ ngoài trừ một mặt chống lại sự tự tin, tự giác mình không xứng, mặc khác lại cố gắng nghĩ tới không có bất cứ người phụ nữ nào có thể xứng với anh, họ đều hi vọng ánh mắt của anh dừng trên người mình, dù chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt, cho dù là nằm mộng cũng tốt.

Cùng với vũ khúc tràn ngập tình cảm, cặp mắt Đông Phương Hạo ẩn tình nhìn Tằng Nhã Như, anh ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô ta, nắm bàn tay mịn màng của cô ta, khiêu vũ theo giai điệu của âm nhạc.

Tằng Nhã Như ngước mắt nhìn cặp mắt của Đông Phương Hạo, cảm giác mình giống như đang khiêu vũ trên đám mây vậy, cái loại cảm giác vừa tự hào vừa hạnh phúc làm cho cô ta sắp phát điên.