Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.
Chương 7 : Vẻ mặt nghiêm túc
Không khí xung quanh giống như ngưng kết, Phương Tử Huyên muốn rút tay của mình về, nhưng Đông Phương Hạo nắm chặt bàn tay cô không buông, bảy năm rồi, rất nhiều thứ đã thay đổi không hay biết, nhưng sự bá đạo và cậy mạnh của anh so với năm đó thật có hơn chứ không kém.
Lần nữa gặp mặt không tới ba giây đồng hồ, anh gần như làm cô chết chìm trong khí thế mãnh liệt của anh, không có cách nào đoán trước được một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng đối mặt với anh, phần rung động lắng đọng đã lâu trong đáy lòng cô mơ hồ tác quái, đôi mắt linh động của cô chớp chớp, cô ngước mắt nhìn anh, cuối cùng rất cố gắng tránh thoát sự kiềm chế của anh.
Mấy học viên chung quanh thấy không ổn, đã bắt đầu ồn ào lên: "Sư phụ, người cùng đừng để trai đẹp đoạt đi sư mẫu tương lai!"
"Thế nhưng soái ca này một thân hàng hiệu, khí chất như vậy, giành không được mới là lạ."
"Sư phụ không bằng cùng trai đẹp PK đi, xem ai thắng có thể đoạt sư mẫu mang về nhà."
Mấy tiểu học viên không biết trời cao đất rộng ồn ào lộn xộn ở đầu gió thổi lửa, Chu Húc có vẻ bấc đắc dĩ, bởi vì nguyên do Phương Tử Huyên thường xuyên tới đây giúp một tay, đông đảo học viên đã sớm tao thành sự ăn ý, không biết thực hư cho là Chu Húc và Phương Tử Huyên là một đôi.
Trước mắt xuất hiện một người đàn ông tây trang thẳng thớm ngang tàng đoạt người yêu, bọn họ dĩ nhiên vì huấn luyện viên mà bất bình thay, nhưng bởi vì Đông Phương Hạo thực sự quá xuất sắc, cho nên không thiếu những nữ học viên đứng về phía Đông Phương Hạo, cùng ồn ào lên.
Đông Phương Hạo khẽ mỉm cười, vẫy vẫy cánh tay hoạt động gân cốt một chút, anh cũng muốn làm một trận lớn cùng người trước mắt Chu Húc đang tràn đầy địch ý với anh.
Chu Húc chỉ biết năm đó Đông Phương Hạo phụ lòng Phương Tử Huyên, đến nước Mỹ thì im bặt không có tin tức, hại Phương Tử Huyên ở trường bị những nữ sinh thầm mến anh nhiều phen bắt nạt, bởi vì em gái và Phương Tử Huyên là bạn học cũng là bạn tốt, anh chỉ thuận tiện coi cô như là em gái chăm sóc, vì cô ra mặt.
Nhưng Phương Tử Huyên lại ôn nhu săn sóc, xinh đẹp hào phóng, đối với kẻ yếu rất đồng tình, là người có tinh thần trọng tình nghĩa, anh ở đạo quán bị thương đều là cô giúp anh bôi thuốc, cho nên không biết từ lúc nào anh đã thích cô, một lần thổ lộ lại bị cự tuyệt, anh giấu đi sự ái mộ đối với Phương Tử Huyên sâu ở đáy lòng.
Lần này Đông Phương Hạo trở về không biết có mục đích gì, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để Đông Phương Hạo bắt nạt cô nữa.
Hai người đàn ông này vung tay vung chân tràn đầy mùi thuốc súng.
Hai tay Phương Tử Huyên chống nạnh nhìn chằm chằm một đám học viên chỉ sợ thiên hạ không loạn kia: "Nếu như không muốn cả đám bị đánh tới nằm trên giường không dậy nổi thì mau đi tập luyện cho chị!" Cô xoay người nhìn về phía Chu Húc: "Còn anh nữa, nhanh đi dạy đi, không cần vì tức giận mà đánh nhau, đây không phải là tinh thần luyện võ."
Tiểu học viên le lưỡi, biết không có kịch hay để xem, không thể làm gì khác hơn là rối rít trở lại sân huấn luyện.
Đông Phương Hạo nhìn bộ dạng Phương Tử Huyên không phụ sự kỳ vọng của anh, xoa nhẹ chóp mũi nở nụ cười, sau đó đi lên trước một phen nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi đạo quán.
◎ ◎ ◎
Bên ngoài sân của đạo quán gần như được phủ bởi bóng cây, giữa không trung là vần trăng sáng, mấy vì sao sáng làm đẹp cho bầu trời đêm.
Phương Tử Huyên cau mày hất tay của Đông Phương Hạo ra, không thể làm gì khác hơn là đôi tay vòng ở trước ngực, một bộ dạng xa cách nhìn anh.
"Tại sao lại không đến tham gia tiệc rượu của anh?" Đông Phương Hạo đưa đầu ngón tay thoi dài, muốn giúp cô gạt đi mấy sợi tóc lộn xộn trên trán, nhưng cô lại tránh khỏi anh, cử chỉ thân mật này của anh làm cô không có cách nào tiếp nhận.
Bởi vì là anh tổ chức, cho nên cô sẽ không đi, Phương Tử Huyên cắn cắn môi, "Tôi không rảnh."
"Em có biết em đối với anh rất không công bằng?" Đông Phương Hạo vừa nghĩ tới việc cô với người đàn ông khác ở cùng một chỗ thì tức giận, may mắn được tu luyện trên thương trường, rất hiểu lòng người anh nhìn thấu được việc cô và Chu Húc không có quan hệ người yêu làm anh thở phào nhẹ nhõm.
"Không công bằng? Có cái gì không công bằng? Anh có biết cách nói chuyện của anh rất buồn cười hay không?" Phương Tử Huyên tức giận nhìn anh, nhưng nghĩ lại, cùng anh cãi cọ chỉ là cùng anh dây dưa không rõ, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là giữ thái độ dàn xếp ổn thỏa nhìn anh: "Có chuyện gì nhanh nói đi, tôi đang bận." Sau khi kết thúc tập luyện cô còn phải giúp một tay dọn dẹp nữa.
Đông Phương Hạo nhìn cô gái trước mắt, mắt ngọc mày ngài còn có da thịt mịn màng như sứ của cô, vẫn như năm đó, xúc động muốn ôm cô, nhưng thái độ của cô lại cự tuyệt anh, cho nên anh cố gắng khắc chế mình.
Anh biết nhất định có hiểu lầm gì đó, bảy năm rồi, chỉ biết được lời nói dối từ trong miệng người khác, trong thời gian bảy năm anh lại không quan tâm đến cô, giờ phút này không có gì làm anh khó chịu và ảo não hơn.
Phương Tử Huyên đã đợi không được rồi, bởi vì người trước mặt này vào bảy năm trước đã sớm bỏ rơi cô như mọi người mong muốn, cho dù sự thật là cô vừa nhìn thấy anh trong nháy mắt đã động lòng, nhưng cô phải cố gắng cự tuyệt cảm giác này.
"Nếu như anh không có việc gì để nói, tôi về đây." Phương Tử Huyên biết mình vẫn còn mong đợi thứ gì đó, nhưng đồng thời cô cảm thấy mình quá ngây thơ, cô không muốn tại một lúc nào đó lại nghe tin vui anh đính hôn hoặc kết hôn, cho nên muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng trong chớp mắt khi cô xoay người, Đông Phương Hạo vươn tay giữ cô lại, cổ tay bị anh nắm lại ẩn ẩn có cảm giác đau, Phương Tử Huyên nhíu mày: "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"
"Tử Huyên, anh rất nhớ em." Đông Phương Hạo nhất thời khó kìm lòng nổi, câu nói kia đã bật thốt ra.
Phương Tử Huyên kinh ngạc nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
"Tử Huyên, bảy năm qua không giây phút nào anh không nhớ đến em, có thể cho anh thêm một cơ hội nữa hay không, để cho anh yêu em?"
Thình lình xảy ra chuyện thổ lộ làm Phương Tử Huyên rất luống cuống, bởi vì có khúc mắc nên cô không biết phải đáp lại như thế nào.
"Tử Huyên, anh muốn chúng ta bắt đầu một lần nữa, xin em cho anh một cơ hội đi." Dáng vẻ của Đông Phương Hạo hoàn toàn tự tin, không có phát hiện sự bi thương của Phương Tử Huyên.
"Nhưng tôi không muốn cùng anh ở một chỗ, hiện tại tôi sống rất tốt, rất đầy đủ, rất vui vẻ, không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy." Gương mặt Phương Tử Huyên quật cường, cô sẽ không cho phép anh ở trong cuộc sống của mình nói đến là đến nói đi là đi, cô không muốn tiếp tục làm một đứa ngốc bị người khác cười nhạo, cho nên cô sẽ không để anh và mình bắt đầu một lần nữa.
Đông Phương Hạo cảm thấy nhất định là cô đang nói lẫy, giận anh năm đó đã vội vã chia tay, cho nên đối với lời nói lẫy của cô mắt điếc tai ngơ, một nụ cười hiện trên mặt anh, mê hoặc lòng người: "Đã nhiều năm như vậy em một chút cũng không thay đổi, gặp lại em anh thật sự rất vui vẻ."
Một lòng chỉ muốn vạch rõ giới tuyến với anh nhưng Phương Tử Huyên lại bị nụ cười của anh mê hoặc, nhưng rất nhanh cô làm mình tỉnh táo lại: "Tốt lắm, tôi đi về."
"Em không phải nên cho anh một cơ hội giải thích sao?" Đông Phương Hạo thấy cô đi thật lập tức lo lắng.
"Đã không có gì để giải thích, giữa chúng ta đã qua rồi." Phương Tử Huyên chậm rãi đi, trong lòng bị nhiều cảm xúc phức tạp dày vò.
Thấy lòng cô đã quyết, dáng vẻ không muốn nghe anh giải thích, Đông Phương Hạo nóng nảy, nhìn đạo quán trước mắt, cuối cùng tầm mắt rơi vào sau lưng Phương Tử Huyên, "Em không để ý đến anh cũng không sao, nhưng em cũng không muốn đạo quán kia phải đóng cửa chứ."
"Anh đang uy hiếp tôi sao?" Phương Tử Huyên quay đầu lại, mơ hồ có tức giận.
"Cái này không tính là uy hiếp." Đạo quán của Chu Húc, mấy ngày trước khi anh đang xem xét tài liệu thì thấy khế đất kia đã được bán đi, đây đã là một phần tài sản của tập đoàn Đông Phương, nói cách khác tập đoàn Đông Phương tùy lúc đều có thể thay đổi số phận của đạo quán kia.
"Anh chỉ cần nhằm vào tôi thôi, xin đừng ảnh hưởng đến bạn bè của tôi." Phương Tử Huyên biết gia đình anh nhà cao thế lớn, có năng lực hô mưa gọi gió, uy hiếp của anh không thể coi thường, kinh doanh đạo quán mỗi bước đều rất gian nan khó khăn, cô biết Chu Húc chôn khổ não và áp lực ở trong lòng, lúc này cô không hi vọng lại có tai nạn liên tiếp.
"Nhằm vào em, anh không nỡ, anh không thể làm gì khác hơn là nhằm vào người xung quanh em." Giọng Đông Phương Hạo trêu đùa.
"Đê tiện!" Thực sự Phương Tử Huyên không nhịn được nữa với anh, không thể làm gì khác hơn là mắng anh một câu.
"Một cô gái xinh đẹp không nên nói như vậy, nếu như em không muốn để bạn bè của mình trở nên thất nghiệp, như vậy tối mai ăn một bữa cơm với anh, chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện." Đông Phương Hạo không biết bộ dạng lúc này của mình không tính là mời cô, mà là nói uy hiếp thì đúng hơn, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, lần này anh không thể nào buông tay nữa.