Tiểu soái ca
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tiểu soái ca _Nếu không muốn, bà đây tự mình tìm một tên nam nhân khác... Không them chơi với anh nữa Nói xong, cô liền định quay đi. Nhưng còn chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị một cánh tay cường tráng kéo giữ lại, kéo vào lòng. Hoang Minh Triêt nheo mắt phượng, cất giọng đầy lưu manh
Chương 08: Mẹ nó... Y Y
Nghĩ đến Duật Ngôn, hắn không khỏi có chút cảm thán. Chừng ấy năm trôi qua... Chấp niệm trong lòng cậu ta vẫn không thể buông bỏ được. Có lẽ... Nếu nói thời gian mà Hoàng Viêm Triệt thích Hứa Giai Y đáng để khâm phục thì thời gian mà Duật Ngôn cậu ta tâm tâm niệm về Cố Nhan không ai có thể sánh được.
Hình bóng của thiếu nữ luôn dừng ở tuổi mười bảy đó... Vẫn mãi mãi là tử huyệt mà không ai có thể chạm vào được.
Thật tốt! Ít nhất Hoàng Viêm Triệt còn có cơ hội để ở bên cô...
Thật tốt! Hứa Giai Y của hắn đã không chết.
Hoàng Viêm Triệt vẫn còn nhớ rõ, cô ấy bước vào cuộc sống của hắn nhanh đến mức khiến Hoàng Viêm Triệt còn không kịp phản ứng thì Hứa Giai không biết từ khi nào đã độc chiếm chính trái tim hắn mất rồi.
Thích cô... Từ trước đến nay hắn vẫn chưa từng hối hận.
"Hoàng Viêm Triệt... Liêm sỉ của anh mất đâu rồi hả?"
Hứa Giai Y cuối cùng vẫn không nhịn được mà lớn tiếng mắng hắn. Chỉ là... Khuôn mặt dễ thương này của cô căn bản không thể doạ được bất kì ai.
"Em nhìn thấy ở đó có cái gì hay không?" Hoàng Viêm Triệt không trả lời cô mà hỏi lại. Vừa nói tay hắn vừa chỉ về phía góc phòng họp.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Các cuốn Truyện Ngôn Tình về kinh tế, lịch sử, văn hóa cho ta kiến thức về kinh doanh và thực tế xã hội, về sự phát triển qua từng thời kỳ nhân loại.Các cuốn tiểu thuyết dày cộp không hề vô bổ, chúng cho ta biết được cuộc đời, các sự kiện hay biến cố của một nhân vật, đây có thể là một bài học quý giá cho chúng ta trong thực tế cuộc sống.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Hứa Giai Y tò mò mà nhìn theo hướng tay của hắn. Nhưng nhìn một lúc lâu thì cô vẫn không thấy gì ngoài cái thùng rác.
"Hoàng Viêm Triệt... Ở đó cái gì đâu chứ?" Hứa Giai Y khuôn mặt ngây thơ mà quay lại nhìn hắn hỏi. Cô thật sự không hiểu rốt cuộc là tên vô liêm sỉ này muốn cái gì.
Thời này đàn ông nói chuyện cũng cần phải dài dòng văn tự thế sao? Tại sao lại có thể chẳng khác gì mấy mụ đàn bà cả vậy?
"Hứa Giai Y chẳng lẽ từ lúc mất trí nhớ, dây thần kinh mắt của em vẫn có vấn đề luôn hả?" Hoàng Viêm Triệt nhìn cô như nhìn một kẻ thiểu năng, không có đầu óc.
Khoan đã! Hắn làm sao biết cô có mất trí nhớ hay không kia chứ? Có điều... Cái này cũng không có gì là lạ. Cho dù Kỳ Minh có giúp cô che dấu thân phận kỉ đến mức nào thì cũng không phải là điều khó khăn gì với Hoàng Thị.
Nhưng... Tên khốn kia hắn có gì một chút được gọi là tôn trọng cô không hả? Dù sao họ cũng là đối tác tương lai kia mà.
"Hoàng Viêm Triệt... Anh mới bị mù đấy! Rõ ràng ở đó chỉ có một cái thùng rác, chứ có gì nữa đâu hả?"
"Thùng rác? Vậy em sao em lại nói không có gì ở đó?" Hoàng Viêm Triệt nhướn mày hỏi cô.
"Thùng rác thì liên quan gì đến liêm sỉ của anh chứ hả?"
"Sai! Tiểu Y Y của tôi à... Rất liên quan nữa là đằng khác đấy." Hắn lắc lắc đầu nhìn cô đầy kiêu ngạo.
"Liên quan gì chứ?"
"Không phải em hỏi liêm sỉ của tôi ở đâu sao? Nó nằm trong thùng rác rồi... Liêm sỉ nó vô dụng như thế, ông đây căn bản không cần nhé!"
Tâm tư nhỏ bé của tiểu thùng rác:
Haizzz... Hứa tổng thật sự càng ngày càng không có lương tâm. Tui cũng có linh hồn chứ bộ , sao cô lại có thể nở lòng nào mà bỏ qua sự tồn tại của một tiểu khả ái là tui đây hả?
PS: Các độc giả thân thương nếu muốn biết về chuyện tình khắc cốt ghi tâm của Duật Ngôn và Cố Nhan thì hãy đón độc bộ Tình Đầu cùng hệ liệt nhé.
Trong Tình Đầu các cậu cũng có thể biết rõ hơn về tình cảm thời niên thiếu mà Hoàng tổng nhà chúng ta với Tiểu Y Y như thế nào nhé.
Nghe những lời kia của Hoàng Viêm Triệt, mày liễu của Hứa Giai Y không nhịn được mà nhăn lại. Trong lòng không khỏi một lần nữa khó hiểu, chính mình rốt cuộc là đang làm gì? Tại sao cô lại phải cùng người này tránh cãi một cách ấu trĩ như vậy?
Hứa Giai Y bình tĩnh đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn... Cô từ khi lên nắm giữ quyền điều hành của DOVE, Hứa Giai Y chưa từng một lần phải luống cuống như vậy! Mà cô... Lại càng không cho phép chính mình như thế.
"Hoàng Tổng... Hợp đồng cũng đã kí xong, ngài có thể về được rồi!"
Cô bình tĩnh mà dùng giọng nói uy quyền mà đối diện với hắn.
Mà Hoàng Viêm Triệt từ trước đến nay, đến ông trời cũng không sợ thì làm sao có thể bị uy hiếp bởi giọng nói này kia chứ? Hắn trưng ra vẻ bất cần đời mà mỉm cười nhìn thân thể cân đối của cô đang từng nhích từng nhích âm thầm cách xa Hoàng Viêm Triệt kia.
"Tiểu Y Y... Em nói xem... Hợp đồng này có thể mang đến lợi nhuận cho công ty của em lớn như vậy... Em cũng không thể tiếc đôi đồng bạc mà không mời tôi ăn cơm chứ?"
Hừ... Hứa Giai Y cô ấy càng muốn cách xa hắn thì hắn lại càng phải dùng mọi cách ép buộc cô về bên mình!
Nếu Hứa Giai Y không muốn chịu trách nhiệm với sự trong trắng này của Hoàng Viêm Triệt thì Hoàng Viêm Triệt lại càng muốn cô phải làm điều đó!
Hắn không thể để sự chờ đợi của chính mình suốt mười mấy năm qua trở nên vô ích được!
Càng không thể để mối tình này của hai người họ sẽ lâm vào bị kịch như tình yêu đau đến khắc cốt ghi tâm của Duật Ngôn và Cố Nhan.
Hứa Giai Y trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới hướng hắn gật đầu đồng ý! Tuy rằng người đàn ông tên Hoàng Viêm Triệt này luôn miệng nói bọn họ quen nhau, lại không ngừng cố ý làm những động tác thân mật với cô... Nhưng nể mặt tên này lớn lên đẹp trai như vậy thì cô cũng đành chịu thiệt mà tạm chấp nhận vậy.
Nhìn thấy cô gái ngây thơ nào đó đã lọt lưới, khoé miệng hắn nâng lên một độ công khó mà phát hiện... Ha ha! Cá đã lọt lưới.
Hoàng Viêm Triệt mang tâm tình cực kì vui sướng mà đứng dậy, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Kế hoạch theo đuổi vợ vẫn là cuộc cách mạng gian khổ, cần phải có sự kiên trì! Đồng chí Hoàng xem ra phải càng ngày càng cố gắng hơn nữa.
"Vậy đi thôi... Tôi đói rồi!"
Vừa nói Hoàng Viêm Triệt vừa nâng bước chân đầy khoan thai mà hướng cửa phòng mà đi.
Hứa Giai Y nhìn thân thể cao lớn của Hoàng Viêm Triệt ngày càng cách xa mình, trong lòng không khỏi thở phào một tiếng nhẹ nhõm... Nếu hắn còn không chịu rời khỏi, thì cô thật sự không biết chính mình sẽ làm ra hành động gì tiếp theo nữa.
"Còn không đi sao? Hay em muốn tôi bế em?" Hoàng Viêm Triệt đứng ở cửa nhìn Hứa Giai Y cứ đứng đó thẫn thờ liền không khỏi lên tiếng trêu chọc. Cô nhóc này tại sao lại càng ngày càng chậm chạp như vậy?
Hứa Giai Y nghe thấy lời của hắn liền giật mình mà thoát khỏi suy nghĩ. Nhìn thấy vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn kia của Hoàng Viêm Triệt, trong lòng lại không khỏi một lần nữa thở dài.
Haizzz... Tên này quả như lời nói của người đó, bản tính như vậy... Độc thân đến bây giờ cũng đáng lắm!
=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Cả hai người bọn họ cùng nhau sánh bước đi ra ngoài đại sảnh công ty. Chỉ là... Còn chưa kịp đi được bao lâu thì điện thoại của cô bỗng nhiên đỗ chuông. Bởi vì người trong máy nói khá lớn nên Hoàng Viêm Triệt cho dù không muốn nghe lén vẫn không thể không nghe.
"Y Y em đi đâu vậy, anh đến phòng làm việc nhưng không tìm thấy em!"
Giọng nam gọi cô đầy thân mật như vậy khiến hắn không khỏi nhíu mày! Mẹ nó... Y Y là tên để cho tên đó gọi hay sao?
Bảo bối của anh làm sao có thể muốn gặp là gặp chứ hả?
Có chuyện thì không thể để lúc khác để nói sao, cớ gì mà phải gọi điện thoại?
Đây rõ ràng là thể hiện một sự lươn lẹo không thể chấp nhận được.
"Em đang đi ăn với đối tác, có việc gì thì lát gặp mặt rồi nói nhé!"
Nghe những lời kia của Hứa Giai Y, khuôn mặt của Hoàng Viêm Triệt đã đen đến mức không nhìn thấy được mặt trời rồi. Hừ... Đi cùng anh lại còn dám dùng giọng điệu ngọt ngào ấy nói với người con trai khác trước mắt hắn? Quá đáng lắm rồi! Phải biết rằng, mang danh là kẻ thích cô suốt mười mấy năm nhưng... Hứa Giai Y còn chưa từng giọng điệu ấy nói với hắn bao giờ đâu đấy!
Cô đứng ở bên nhìn Hoàng Viêm Triệt không thèm chờ mình đi cùng liền vội vàng nói tạm biệt với người trong máy... Nhấc chân chạy vài bước về phía hắn:
"Anh lại làm sao đấy hả?"
Vẻ mặt này của hắn... Không phải là đến tháng đấy chứ? Nếu không tại sao tâm trạng lại có thể thay đổi một cách đột biến như vậy?
"Hừ..."