Tiểu soái ca
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tiểu soái ca _Nếu không muốn, bà đây tự mình tìm một tên nam nhân khác... Không them chơi với anh nữa Nói xong, cô liền định quay đi. Nhưng còn chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị một cánh tay cường tráng kéo giữ lại, kéo vào lòng. Hoang Minh Triêt nheo mắt phượng, cất giọng đầy lưu manh
Chương 10: Cường bạo
"À... Nhà bếp thiếu hành nên bố bảo chị ra chợ mua ấy..." Cố Nhan như phát hiện ra trong quán còn có thêm một người mà khựng lại không hề nói tiếp!
"Hoàng Viêm Triệt?" Ánh mắt Cố Nhan có chút nghi ngờ mà quay lại nhìn người đàn ông trong phòng.
"Cố Nhan... Lâu rồi không gặp!" Hắn nhẹ nhàng đứng lên, khuôn mặt bình tĩnh đối diện cô.
"Chúng ta... Nói chuyện đi!" Không khí có chút ngưng động, cuối cùng... Cố Nhan vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
"Được!" Nói xong Hoàng Viêm Triệt liền quay sang nhìn Hứa Giai Y vẫn còn chưa kịp tiêu hoá mọi chuyện nói:
"Đứng đây chờ anh một chút nhé!" Rồi liền cùng Cố Nhan đi đến quán cafe ở bên cạnh quán ăn.
(...)
Trong quán, tiếng piano nhẹ nhàng du dương khiến con người ta không nhịn được mà trâm luân...
"Hoàng Viêm Triệt... Lâu rồi không gặp!"
"Lâu rồi không gặp!"
Cả hai người như cũ lại một lần nữa im lặng một lúc lâu, không một ai lên tiếng... Cuối cùng, Hoàng Viêm Triệt vânc không nhịn được mà tức giận nhìn Cố Nhan:
"Cố Nhan... Tôi không hề có ý muốn trách móc cô, chỉ là tôi thật sự tò mò... Rốt cuộc năm đó rõ ràng vẫn còn cách khác, nhưng tại sao cô lại vẫn phải chọn con đường ngủ ngốc như vậy để đi?"
Hắn thật sự không cam tâm! Bao nhiêu năm qua, cuối cùng... Tại sao cứ phải luôn mang chấp niệm đó ở bên mình?! Hết lần này đến lần khác khiến con người ta đau khổ?!
Chuyện tình cảm năm mười bảy tuổi đó, thật sự khiến con người ta thương cảm! Lần đó bỏ lỡ... Thì nó đã được định là cả đời sẽ không có được!
Cố Nhan nở nụ cười có chút chua xót... Ngẩng đầu lên nhìn hắn ta:
"Nhiều năm như vậy... Bây giờ nói lại còn có ích gì nữa? Chuyện gì qua rồi thì hãy cứ để cho nó qua đi. Ai rồi cũng có cuộc sống mới, không thể cứ mãi đắm chìm trong quá khứ mãi được!"
Hoàng Viêm Triệt ngày càng nhăn mày lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đập bàn đứng dậy:
"Cô nói thì hay lắm... Quá khứ? Qua rồi? Nhưng cô có biết... Đoạn tình đó đã để lại một vết thương sâu như thế nào với Duật Ngôn không hả?"
"Đau rồi cũng sẽ hết!" Nói xong, Cố Nhan liền không thèm quan tâm mà đứng dậy rời khỏi bàn định rời đi!
"Đúng rồi... Nghe nói anh ấy kết hôn rồi phải không... Phiền cậu nhắn đến anh ấy một câu:
"Chúc mừng... Duật Ngôn anh nhất định phải hạnh phúc đó!"
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Hoàng Viêm Triệt không trả lời lại mà chỉ im lặng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn dần khuất khỏi cửa tiệm kia. Việc gặp lại Cố Nhan hôm nay, hắn căn bản chưa từng có ý định sẽ nói lại với Duật Ngôn! Cậu ta khó khắn lắm mới chấp nhận được một cuộc sống không tồn tại cô, hắn không muốn một lần nữa kéo Duật Ngôn lên cao rồi lại bị chính người yêu đẩy xuống, như thế so với thất tình... Còn đáng sợ hơn nhiều!
Có lẽ Cố Nhan nói đúng! Đau rồi thì cũng sẽ hết, mọi thứ chỉ cần có thời gian thì đều sẽ ổn thoả. Đoạn tình này... Căn bản không còn khả năng cứu vớt rồi!
Mà Hứa Giai Y bên kia vốn đang cực kì lo lắng mà đứng ngồi không yên thì bỗng dưng chị Cố lại nhanh chóng trở về, ngồi xuống bên cạnh cô. Khuôn mặt dịu dàng nói:
"Em lo cái gì kia chứ? Chuyện này căn bản không can dự đến em, đừng suy nghĩ nhiều rồi lại tự mang phiền muộn đến cho chính mình."
"Chị Cố... Hai người làm quen được nhau vậy!"
Hứa Giai Y nhìn thấy ánh mắt cô bỗng xa xăm như hồi tưởng lại gì đó. Ánh mắt toàn bộ đều là ý cười đầy ngọt ngào như một thiếu nữ mới lớn với những mộng tưởng về tình yêu, hoài bão,...
"Chúng tôi là bạn học..."
Hoá ra là bạn học, gặp lại nói chuyện cũng không có gì là lạ.
Cả Hứa Giai Y lẫn Cố Nhan đều im lặng mà suy nghĩ đến gì đó. Không biết trải qua bao lâu, Cố Nhan bỗng dưng đứng dậy duỗi thẳng người nói:
"Được rồi... Chị vào giúp bố một chút, em ăn ngon miệng nhé!"
Nhưng còn chưa kịp đi được vài bước nữa thì không biết vì chuyện gì thì Cố Nhan lại một lần nữa quay lưng, ghé vào tai Hứa Giai Y cười đầy ám mụi:
"Tiểu Y Y... Tên nhóc Hoàng Viêm Triệt kia thật sự không đâu, hắn ta nhất định sẽ khiến em hạnh phúc!"
Nghe Cố Nhan nói thế, khuôn mặt trắng noãn của Hứa Giai Y bỗng chốc đỏ ửng lên đầy ngại ngùng, lắp bắp giải thích:
"Chị... Chị Cố... Chị hiểu lầm rồi, chúng em thật sự chỉ là đối tác của nhau mà thôi!"
"Ồ... Chỉ là đối tác?" Ánh mắt Cố Nhan như hiểu rõ điều gì đó. Hướng về phía nam nhân vẫn còn đang ngồi trong quán cà- phê đối diện kia có chút đắc ý. Hoá ra tảng băng di động kia vẫn chưa theo đuổi được con gái nhà người ta... Vậy hắn ta còn dám ở đó dậy đời cô? Còn không nhìn lại mình, đúng là cái đồ thẳng nam!
(...)
Cả Hoàng Viêm Triệt và Hứa Giai Y sau lần ăn trưa hôm đó cũng không hề gặp lại nhau. Mẹ hắn dạo gần đây không hiểu là vì chuyện gì mà suốt ngày cứ ép Hoàng Viêm Triệt phải đi xem mắt khiến hắn thật sự sắp không nhịn được mà gào lên:
"Lão thái thái... Con đang dụ con dâu về cho mẹ đây, sao mẹ cứ cản đường thế này hả?!"
Cuối cùng, sau một tháng không gặp Hứa Giai Y thì Hoàng Viêm Triệt cuối cùng cũng có cơ hội bay sang Pháp. Cô nàng kia không hiểu vì sao từ bữa cơm ấy lại giống như xem hắn là quỷ mà hết lần này đến lần khác tránh mặt. Lại thêm chuyện của lão thái thái thật sự khiến Hoàng Viêm Triệt vốn đã khó gặp được cô nay lại càng khó hơn.
Nếu không phải lần này hắn cố ý nói hợp đồng kia có xảy ra vấn đề, muốn cùng Hứa Giai Y thảo luận một chút thì không biết đến bao giờ hắn ta mới có thể bắt được vơ yêu về nhà.
*Phòng giám đốc của DOVE...
"Vợ ơi... Anh đến rồi nè!"
Hoàng Viêm Triệt còn chưa kịp vào phòng thì đã nói lớn. Cửa vừa mở liền nhanh chóng chạy đến cạnh Hứa Giai Y, cường bạo ôm cô vào lòng ngực rắn chắc.
"Anh buông ra! Ai là vợ anh, đừng ăn nói lung tung." Hứa Giai Y cố gắng vùng vẩy khỏi đôi tay cứng như thép kia, khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng.
"Anh mặt kệ... Em chính là vợ anh!"
Hoàng Viêm Triệt như một đứa trẻ đầy cố chấp.
Cuối cùng, sau một hồi chim chuột thì cuối cùng tên điên kia cũng có chút uất ức mà buông cô ra. Thân thể của bé yêu mềm mại như thế, Hoàng Viêm Triệt thật sự không nỡ buông tay.
"Khụ Khụ..."
Trong góc phòng bỗng dưng vang lên tiếng ho khẽ.
Hoàng Viêm Triệt có chút không vui nhíu mày nhìn kẻ nào đang phá đám chuyện tốt của mình. Là nam! Không những thế lại còn rất quen thuộc. Lần này đến đây, hắn thật sự có ý định muốn đi tìm Kỳ Minh nói rõ mọi chuyện... Chỉ là không ngờ nhanh như vậy liền gặp lại.
"Kỳ Minh... Cậu vào sao không lên tiếng hả?" Hoàng Viêm Triệt lên tiếng trách vấn.
Mà Kỳ Minh vốn đang cực kì ngại ngùng không biết làm sao thì bỗng dưng cứng đờ mặt.
"Hoàng Viêm Triệt... Con mẹ nó! Rõ ràng là tôi ở trong phòng này trước khi anh đến, anh nói tôi gõ cửa thế nào hả?"
"Ồ... Xin lỗi, Không thấy!"
Kỳ Minh nhìn lại thân cao m8 của mình... Chả lẽ, cái thân hình cao lớn này của hắn rất khó nhìn thấy sao?! Mẹ nó! Nghĩ hắn là kẻ ngốc sao?! Rõ ràng là cậu vì bận chim chuột mới có mắt như mù, bây giờ lại đỗ lỗi là không thấy... Đúng là tên đực rựa, chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới, hừ!
"Kỳ Minh... Chúng ta nói chuyện đi!" Hoàng Viêm Triệt nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra.
Bởi vì phải chờ Hứa Giai Y ra ngoài nên hắn mới im lặng lâu như thế, cho tới khi biết rõ mọi chuyện thì Hoàng Viêm Triệt hắn không thể để xảy ra sai sót được.
Khuôn mặt Kỳ Minh không hề tỏ ra bất ngờ trước câu nói của hắn... Dù sau anh ta cũng có chuyện muốn nói với Hoàng Viêm Triệt nên mới nói Hứa Giai Y đi xuống phòng nhân sự một chuyến.
Kỳ Minh bình thản mà ngã lưng vào sau ghế sofa bằng da:
"Nói đi... Có chuyện gì?"